Thứ Tư, 17 tháng 12, 2014

Đi tìm CNXH và đi tìm tư tưởng HCM giống như đi tìm "Lá diêu bông"

Thiện Hoàng làng Sen

                   

Khoảng năm 1954-1960 khi cụ Hồ mới ở chiến khu về Hà Nội thì sách báo CS có viết: "Chủ nghiã Mác- Ăng ghen- Lên nin-Stalin", sau đó lại viết : "Chủ nghiã Mác Lênin, tư tưởng Mao Trạch Đông, TÁC PHONG Hồ chí Minh" chứ chưa hề nói đến tư tưởng HCM. Nay nước đã loạn về trật tự trị an, lại thêm loan tư tưởng. Hồ có lấy những li nói của những ông Tàu từ thời xã xưa rồi nhận là của mình, gọi là đạo văn.


Thì chính Mác cũng là người đạo văn (tức là ăn cắp văn), Mác lấy phần duy vật của Phơ bấch rồi gán vào phần biện chứng của Hê ghen và tạo ra chủ nghĩa duy vật biện chứng rồi nhận là của mình. Hồ trung thành với ông thy ăn cắp văn và cũng là kẻ ăn cắp văn đại tài.

Người ta cứ đi tìm CNXH và đi tìm tư tưởng HCM giống như đi tìm "Lá diêu bông" trong bài thơ của Hoàng Cầm, tức là đi tìm cái không có rồi tranh cãi nhau ỏm tỏi. Tranh luận về cái không có thì tranh luận cả đời cũng không hết, không biết ai đúng ai sai. Chỉ có cái sai là đi tìm cái không có thôi. Vậy thì chấm dứt hay tranh cãi mãi?

Nghe cói về CNXH thì quá nhiều, nhưng chưa hề thấy ai nêu ra những tiêu chuẩn của một chế độ XHCN phải có những tiêu chí nào?

Còn trong thực tế thì thấy nước ta càng có bề dầy thời gian di theo CNXH thì lại càng bắt tay chặt chẽ với các nước tư bản mà trước kia ta coi là thù địch phải đánh đổ. Trước thì coi các nước tư bàn là thù nay lại coi một số nước tư bản là "đối tác chiến lược", chẳng hiểu CS lạt lọng tráo trở đến bao giờ.

Nếu như trước sai, nay nhận ra sai mà sửa thì quá hay, chẳng sao cả mà còn được hoan nghênh, nhưng sai không sửa mà lại lật lọng tráo trở lừa dân thì đáng lên án.

Ở miền Nam trước kia khi thay đổi chế độ từ phong kiến sang tư bản thì êm như ru, vua Bảo Đại sẵn sàng thoái vị vì thy vai trò của mình đã hết. Còn CS bây giờ biết là sai nhưng tham quyền cố vị, đàn áp đổ máu những người muốn thay đổi chế độ cũ lỗi thời, thối nát bằng chế độ khác tốt đẹp hơn. Đây là cái tội của những người CS đối với dân tộc và đối với lịch sử.

Hiện nay CS có mấy chỗ dựa, về tinh thần thì CS dựa vào CNXH (mơ hồ viển vông) và thần tượng HCM. Muốn chế độ CS sụp đổ thì phải phá vỡ hai chỗ dựa này. Các nhà lý luận và một vài tác phẩm của một vài nhà văn nhà báo đã phản ánh những ung thư đang di căn cảu hai yếu tố tinh thàn trên nhưng chưa rộng rãi và chưa đủ sức thuyết phục lớn.

Về chỗ dựa vật chất tức kinh tế thì CS lại dựa chính vào các nước tư bản là đối tượng CS trước kia muốn tiêu diệt. Chỗ dựa thứ ba cả tinh thần và vật chất của CS thì chính là "anh bạn" giương cao khẩu hiệu "16 cữ vàng" và "4 tốt". Xem ra chỗ dựa này có phần rạn nứt và bất lợi cho CS vì bị dân gán cho tội bán nước.

Cái sai lầm nhất cuả CS hiện nay chính là đàn áp trí thức. Cách đây hàng mấy trăm năm, cụ Lê Quý Đôn đã từng đưa ra "công thức" xây dựng đất nước mà nay cả thế giới đã công nhận , đó là "phi trí bất ổn", tức là trị nước nếu không dựa vào trí thứ thì không ổn định. Trước nữa thì Thân Trung Hiếu cũng đã nêu "Hiền tài là nguyên khí quốc gia". CS thì lại dựa vào lũ đầu trâu mặt ngựa, lưu manh côn đồ, đầu đường xó chợ để giữ vững chế độ, bảo vệ Đảng dẫn đến tình trạng đát nước ngày càng suy thoái toàn diện, có thể vững ngày nào hay ngày ấy thôi.

Trong hàng ngũ CS vẫn còn một bộ phận trí thức, cần làm cho đội ngũ này giác ngộ, đứng lên cùng những trí thức đấu tranh cho dan chủ cùng gánh vác trách nhiệm cứu nước.

Thực chất bây giờ không còn CS trong bộ máy chính quyền này, trong hang ngũ lãnh đạo Đảng cũng không có ai thuộc giai cấp công nhân. Có ý kién đã nêu là nay không còn Cộng thì chống ai? Chống cái gì? Câu hỏi này thật dễ trả lời: một con người lưu manh, lúc không khoác áo Đảng thì là tên lưu manh, lúc khoác áo Đảng thì là CS. Dân ta chống cộng bây giờ là chống bọn vô lại, độc tài, tham nhũng, có thẻ nói gọn là bọn phản động đang làm hại dân hại nước, tức là chống cái chế độ độc đảng, độc tài hiện hữu này và chống những quan chức dang "lãnh đạo" phá hoại đất nước. Chúng khoác áo cộng thì là chống cộng.

Viết lý luạn dài dòng mãi chẳng ăn thua gì, cứ đem những thần tượng của CS ra mà làm trò hài hước thì CS điên đầu đấy. Khốn nỗi các nhà văn nhà báo và cả các còm sĩ đại tài lại thiếu cái khả năng hài hước. Có một thời gian cứ vào Dân luận cuối tuần thì tháy loàn thoáng xuất hiện vài mẩu chuyện hài vui vui, thế nhưng chỉ duy trì được một thời gian ngắn là biến mất. Sao thế, người trong nước đành chịu, người ở nước ngoài cũng chịu hay sao?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét