Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

Tại sao tôi, anh vẫn dững dưng?

Người Dân Nam      


                    


Thế là tiếng súng của anh Đặng Ngọc Viết (42 tuổi) đã lấn át tiếng súng của anh Đoàn Văn Vươn và các anh em của anh. 

Tiếng súng của anh em nhà Vươn tuy tiên phong và giống một trận đánh, có cả bom mìn tự chế, có chiến thuật tiến công, phòng thủ và rút rui thần kỳ, và cuối cùng có sự hậu thuẫn của những người yêu chuộng công lý, công bằng và quyền làm người trên toàn thế giới, nhưng đã không đi đến một kết cục bi hùng như tiếng súng của anh Viết – một tên ác ôn đền tội và bản thân anh phải hy sinh dưới Phật đài cho công cuộc đòi hỏi công lý, công bằng và nhân quyền của người dân Việt Nam hiện nay. 

Trước tin này tôi bỗng thấy mình thật có tội với anh Viết và với dân tộc: Tại sao tôi vẫn dững dưng? Tại sao tôi vẫn ngồi im nhìn một bọn vô nhân ngu dốt thống trị dân mình, cướp bóc trắng trợn mồ hôi xương máu của dân mình và làm tôi tớ cho bọn giặc Tàu truyền kiếp? Tại sao tôi vẫn chỉ lo cho bản thân, gia đình và anh em mình, lo chạy ăn hàng ngày, lo giá áo túi cơm mà quên mất tình đồng bào, tình yêu đất nước, cứ để mặt cho bọn cộng sản dày xéo trên quê hương mình, gây ra bao cảnh đói khát, lầm than, khốn khổ?


Tại sao cả một khối dân gần 100 triệu này, đã từng bao phen vùng lên diệt trừ những chế độ thối nát trong quá khứ, đã từng bao phen vùng lên đánh đuổi giặc ngoại xâm – thoát cảnh 1000 năm nô lệ giặc Tàu, 100 năm đô hộ giậc Tây – mà bây giờ lại chịu nằm yên, rên rĩ, dưới ách thống trị vô nhân, bạo ngược của bọn tư bản đỏ, một bọn người còn tệ hơn thực dân, đế quốc vì chúng chẵng những hèn với giặc mà còn ác với dân? Bọn chúng chỉ có vài chục đứa chóp bu, vài trăm đứa cấp tỉnh, vài chục ngàn đứa câp huyện, xã…và nhiều lắm cũng chỉ còn vài chục ngàn đảng viên trung kiên, còn bị mù mắt chưa thấy được chân lý, còn đại đa số đã trắng mắt ra rồi…Thế mà tại sao vẫn chưa thay đổi được? Thế mà tại sao cách mạng vẫn chưa xảy ra…như tại Liên Xô, Đông Âu, nhất là Ru-ma-ni, nơi vợ chồng tên Tổng Bí Thư gian ác bị tử hình? Tại sao một cuộc cách mạng như tại I-rắc, Tuy-ni-zi, Ai-cập, Ly-bi-a hay một cuộc nổi dậy như tại Sy-ri-a hiện nay chưa xảy ra? Hay ít nhất một cuộc cải cách có ý nghĩa như tại Miến Điện? Tại sao nước ta tệ đến vậy? Có lẽ dân ta đã chán ngán hai từ “cách mạng” rồi! Họ đã quá mệt mỏi. 

                  

Nhưng những tiếng súng như của anh em nhà họ Đoàn và mới đây, của anh Viết, lại làm cho tôi thấy rõ dân tộc Việt Nam vẫn chưa bị đè bẹp: Con giun bị dẫm mãi cũng phải oằn! Từ súng hoa cải đã chuyển thành súng lục hẳn hoi, rồi sẽ có những tiếng súng AK khiếp vía, những tràng R-15, R-16, M-15, M-16…súng máy và lựu đạn. Anh Viết chết nhưng không vô ích. Nhân dân Việt Nam chắc chắn sẽ phong chức anh hùng cho anh. Tất cả họ, trong đó có tôi và anh em, bà con tôi, đã mang ơn anh! Tôi đang bị dằn vặt từ khi nghe tin anh tự sát: Tại sao mình ích kỷ thế? Nếu mình và những người khác cùng hành động để giành lại tự do, dân chủ, nhân quyền cho chính mình và cho cả anh nữa, thì anh đâu có phải liều thân bắn chết bọn chúng rồi tự sát? Nếu toàn dân không đứng lên giải quyết vấn nạn cộng sản này thì trong những năm tháng tới chắc chắn sẽ có nhiều anh Viết, và mục tiêu sẽ không phải là một tên phó phòng nhà đất ác ôn, mà sẽ là nhũng tên chịu trách nhiệm cao cấp hơn, ở cấp tỉnh và cấp trung ương, vì chỉ như vậy mới có hiệu quả. Nếu một cuộc thay đổi, giải thể chế độ sai lầm này không xảy ra một cách ôn hòa, thì chỉ còn cách tiêu diệt những tên ác ôn ở cấp cao nhất, một đổi một, hoặc một đổi vài ba tên, thì họa may dân Việt mới sớm thoát khỏi cảnh lầm than, khốn khổ hiện nay! Hỡi đồng bào và các bạn của tôi, tại sao chúng ta vẫn thờ ơ để những người như anh em họ Đoàn và anh Viết phải chịu thiệt thòi, phải chết để chúng ta được hưởng thành quả của công cuộc đấu tranh của họ? Chúng ta có ích kỷ, có thờ ơ, có vô cảm quá không? Chúng ta có phải là những con trâu rừng đứng lại nhìn đồng loại bị ăn tươi nuốt sống rồi quay đầu bỏ chạy trước vài con sư tử trong các đoạn phim của “Animal Planet” không?

                  


Nếu bọn trâu mà biết được sức mạnh trời ban cho chúng thì bầy sư tử có chết với chúng không? Là người, chắc chắn chúng ta biết được sức mạnh của mình, và chúng ta cũng đã chứng tỏ sức mạnh đó biết bao lần trong lịch sử, có lần thừa thắng còn đánh thẳng sang đất Tàu (Quang Trung Hoàng Đế). Lần này, sau khi ... chóp bu cộng sản ác ôn trong nước, chúng ta có đánh thẳng sang đất Tàu một lần nữa để ... chủ nhân, quan thầy của họ không? 

1 nhận xét:

  1. không phải Quang Trung hoàng đế đánh qua đất tàu mà là danh tướng Lý thường Kiệt

    Trả lờiXóa