Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2012
Tạm bợ đời thợ phần 3: Tình hờ và bà mẹ đơn thân
SGTT.VN - Mới ngày làm việc thứ hai, kẻ mới vô làm đã được bà Thành quan tâm: “Ai lại hai thằng đàn ông ở chung, kỳ lắm. Kiếm cô nào ở chung cho vui. Thiếu gì, chị chỉ cho”. Giọng bà tỉnh rụi, nhóm ráp khung toàn nữ khúc khích cười.
Chỗ ngủ của Hoa Định và em bé tương lai rộng ngoài 1m, vốn là chỗ tắm cải tạo lại, trông như một cái thùng.
Yêu vội, ăn ở vội
Lúc đầu, khi cô gái phòng bên mang sang cho miếng thịt luộc, Tráng ngượng nghịu giải thích đây là em gái. Mãi đến hôm ngồi trước ca rượu đế sau giờ tan ca, chừng đã ngấm, Tráng mới kể lại cuộc tình của mình, giọng đầy chất chứa. Hơn một năm trước, Tráng quen một cô gái trùng tên một loài hoa ít hơn hai tuổi làm cùng công ty, chính là người cho thịt. Cô gái người ở vùng đồng bằng Bắc bộ, vào đây làm công nhân đến nay được gần năm năm. Cũng chỉ vài tuần kể từ khi quen nhau, cô dọn về ở chung phòng trọ với Tráng. Kể cũng vui và tiện: làm chung, ăn chung và ngủ chung. Nhưng cái niềm vui ấy cũng không kéo dài lắm, được gần một năm, họ chia tay nhau. Cô gái bước ra khỏi căn phòng hơn 8m2 ấy và thuê căn phòng khác sát vách. Chỉ sau khoảng hai tháng từ lúc thôi người cũ, cô có người yêu mới, làm công ty khác và anh chàng mới này dọn về sống chung với cô.
Kể đến đây, Tráng nhìn lên hai bức vách của căn phòng, ở đó vẫn còn mấy tấm hình chân dung người yêu cũ và một tấm hai người chụp chung lúc còn mặn nồng, bên dưới có dòng chữ dán bằng giấy “mãi yêu anh”. Dù miệng luôn thề là không yêu nữa, nhưng tuần nay, anh chàng đang tán tỉnh một cô khác khá xinh làm cùng, tên Nhi, 21 tuổi.
Dãy nhà trọ Hảo ở chừng hai chục phòng, trời cuối ngày mưa tầm tã, mỗi phòng một cặp, cặp thì đang ăn, cặp nằm xem tivi… Là người dân tộc thiểu số ở miền Tây, khuôn mặt cô gái mới 18 tuổi này dễ hấp dẫn người khác giới bởi có chút bí ẩn và đôi mắt hoang dã, cho dù hình vóc chỉ độ bằng cô bé 12 – 13 tuổi phát triển bình thường. Chừng giờ này năm ngoái, Hảo lên đây làm công nhân, và đã có người yêu. Cả hai sống chung được gần năm, nhưng khi hỏi bao giờ cưới – hỏi, cô gái lắc đầu “không biết nữa, chưa tính”. Gần phòng Hảo, hai vợ chồng người cô ruột cũng làm công nhân, ông dượng, ngoài ba đứa con đã lớn và một đứa trong bụng, ông còn có thêm một bà nữa và đứa con trai năm tuổi ở nơi khác.
“Già nhân ngãi, non vợ chồng”
Trở lại với Hoa Định đang mang thai bảy tháng, đến nay đã ngoài 20 năm cô xa quê và gắn bó với đời thợ độc thân. Cho đến chừng bốn năm trước, cô gặp một người bán trái cây dạo, tuy biết người ta đã vợ con đề huề, nhưng cô bất chấp. Hai người về sống chung, tại căn phòng trọ bây giờ. Rồi, nửa năm trước, biết người yêu có thai, ăn ở thêm vài tháng nữa, người đàn ông ra đi, bỏ lại cô với cái thai đang lớn. Không hôn thú, không tài sản chung, không ràng buộc trách nhiệm, không nội ngoại… nên cái vòng dây “góp gạo chung, sẻ chia nỗi cô độc” – sòng phẳng như một hợp đồng – không trói chân được ai. Cô giấu biệt, nhưng tin vẫn cứ lọt về quê, cả họ không chấp nhận một con chiên của Chúa lại mang tội nặng như vậy. Hoa Định mất đường về quê.
Dù làm hay nghỉ, bao giờ trên đầu Diễm An cũng sùm sụp một chiếc mũ rộng vành, cô muốn che đi cái mảng sọ còn khuyết sau cú tai nạn sống – chết và một vết thương tình cũ. 36 tuổi, cô đã ngoài chục năm làm công nhân, trải qua những mối tình và một đứa con gần mười tuổi gửi ở ngoại. Mấy năm trước, Diễm An yêu và sống chung với một cậu choai choai, tuy làm công nhân, nhưng cậu ta còn mê đua xe, tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ. Nếu không có cú tai nạn kinh hoàng khi đang ngồi sau tay lái người yêu vào cuối năm ngoái, cũng chẳng rõ, mối tình của họ sẽ đi đến đâu. Chỉ khi tỉnh dậy trong bệnh viện sau gần tháng trời hôn mê, cô mới biết mình còn sống. Những tháng ngày dưỡng bệnh trong nhà trọ, chỉ đơn độc bóng người mẹ già đút cháo, thay băng, cô chợt hiểu, người yêu đã bỏ mình. Tính tình cô đổi hẳn, chẳng mấy khi mở miệng, bước còn chưa vững nhưng cô phải đi làm.
Trong những thân phận ấy, có lẽ Gấm là người may mắn hơn, nếu tính đến bây giờ, dù về phần nhan sắc, cô kém họ. Chưa đầy 30 tuổi, Gấm đã có người thứ hai với cái thai bốn tháng trong bụng, sau khi kết thúc với người thứ nhất và có một đứa con. Một lần, bà Thành buột miệng đùa: “Mày có phước mới kiếm được hai chồng. Chúng có khác nhau không?” Những tưởng Gấm sẽ nổi cáu vì câu hỏi có phần khiếm nhã ấy, nhưng cô cười, đơn giản: “Cháu cũng chẳng biết nữa, chỉ thấy ông sau khoẻ hơn ông trước”.
Đề kháng sự cô độc
Một người quản lý xưởng đếm lại, trong chục năm làm ở đây, ông chỉ đi có hai đám cưới của công nhân. Tất nhiên, số cặp làm vợ chồng đúng nghĩa nhiều hơn hai, nhưng chỉ là phần ít so với những cuộc đời gá tạm vào nhau, trừ những cặp đã thành gia đình, vợ chồng từ ở dưới quê. Một ngày, một tháng, một năm… bước ra khỏi chỗ nằm khi trời còn nhạt nắng, trở về lúc đêm đã xuống, hàng trăm thân phận bị thời gian cuốn đi như thế. Những ngày sống với họ, không hề thấy một bữa ăn tinh thần, dù giản tiện nhất như buổi tối ra uống càphê, đi siêu thị mua cái áo đẹp, rủ nhau đi công viên hóng gió, bước vào khu du lịch… bởi miếng cơm bỏ miệng còn phải tằn tiện. Vậy, cái sự gá tạm có lẽ chỉ là một niềm vui, kháng thể duy nhất, để chống chọi với trăm thứ mỏi mệt đang đè nặng, bao vây kiếp người.
Nhiều người vẫn nhớ hồi ba năm trước, khi cả xưởng hoan hỉ kéo nhau đi 200km để dự đám cưới của một quản lý, nay đã 40 tuổi. Bây giờ, anh bùi ngùi, hai vợ chồng đang làm thủ tục ly hôn. Từ khi cưới nhau, mỗi tháng chồng tranh thủ về thăm vợ hai lần, họ gặp nhau chỉ tính bằng giờ. Rồi, chuyện buồn cũng đến, ở đây, người chồng sống chung với một cô công nhân trong xưởng, ở quê người vợ đâm đơn ra toà, chẳng hiểu có phải vì chồng ngoại tình hay còn lý do gì khác?
Những buổi nghỉ trưa, bà Thành hay rù rì nói chuyện với những người ở lại xưởng, cả chuyện mình lẫn chuyện người. Chồng mất đã chục năm, lên đây làm công nhân ngoài năm năm, nhưng vẫn ở một mình dù bà muốn tìm một người cho đỡ cô độc. “Ở đây, ai cũng có cặp, sống vậy đỡ buồn, chú ạ!”, bà Thành thủ thỉ. Nhìn người phụ nữ 46 tuổi, mẹ của bốn đứa con, mang ngoại hình của người sắp bước vào tuổi 60, thì cái ước muốn “có một ai đó” tuy không quá khó với người khác, nhưng với bà, nó thật xa vời.
Chỉ qua một ngày đứng máy cạnh Diễm An, sau những câu chuyện hỏi thăm sức khoẻ, gia đình, quê quán và ăn chung bữa cơm bụi buổi trưa, Diễm An xin số điện thoại, mời đến phòng chơi vào ngày nghỉ sớm và tối nay cô không tăng ca “vì thấy buồn khi không có anh làm cùng”. Nếu không nhìn thẳng vào mắt cô lúc ấy, đối tượng sẽ ngỡ là những lời trêu ghẹo thường thấy. Cũng ánh mắt ấy, nhưng long lanh nước khi Hoa Định nghĩ tới ngày sẽ phải một mình sinh nở. Cô chẳng dám ước một tấm chồng, chỉ ước có một bờ vai của bất kỳ ai để dựa, trong cái ngày vượt cạn sắp đến.
bài và ảnh: Vĩnh Hoà •
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét