Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2013
Miền đất hứa và những kẻ vô ơn
Thưa các anh chị! Với góc nhìn của một độc giả cũng là cựu quân nhân, tôi vui mừng khi nhìn thấy các các anh chị, những người của một thời, nói theo cách của ông Lê Lựu là ''thời xa vắng''.
Tôi thật sự vui mừng khi nhìn thấy các anh chị vẫn còn đủ sức khỏe để ngồi lại với nhau để đàn ca sáo nhị, để ôn cũ nói mới, để tự sướng, để xưng tụng cái hào quang một thời mà tôi tin, trong thâm tâm các anh chị không một ai mong muốn. Phe nào thắng cũng vậy, chỉ có nhân dân là kẻ thua thiệt. Nhưng lịch sử đã lùi xa và không thể làm lại nên dù sao tôi cũng chúc mừng các cựu đã có một sức khỏe vô địch chẳng khác gì người lính năm xưa.
Thực ra chuyện cũng chẳng có gì để nói nếu các anh chị có hứng để tổ chức xưng tụng rình rang trên quê hương của các anh chị. Đằng này, ngay trên cái đất nước tự do của những người con Đức, những người đã đổ bao xương máu để đập vỡ bức tường ô nhục Berlin, mang lại hạnh phúc cho dân tộc Đức và cả gia đình con cái các anh chị. Như vậy thì khác nào các anh chị tổ chức đám giỗ ... trong nhà người đã cưu mang các anh chị bằng những 'bài ca' xưng tụng có phần hơi lố, cũng có thể nói là trơ trẽn pha với giai điệu ''híp hốp thời xa vắng'' bởi những hình nhân mang cả cây quân phục nặng trĩu huân huy chương, tóc pha sương quay cuồng. Nước chủ nhà nhân hậu không cấm các anh chị kỉ niệm này nọ như họ đang tích cực đấu tranh với bóng ma của chủ nghĩa phát xít, nhưng xét về tình, nhất là truyền thống ''ăn quả nhớ kẻ trồng cây'' của dân tộc việt thấm đẫm qua lời ru của mẹ từ khi các anh chị còn thơ bé thì quả không còn gì để nói khác, các anh chị là những kẻ vô ơn.
Tục ngữ Việt có câu ''nó lú nhú có chú nó khôn''. Đằng này, chú nó đại diện ngoại giao của một quốc gia, sống bằng tiền thuế của dân mang tiếng có ăn, có học mà cũng 'lú' hết cỡ thợ mộc cùng các anh chị tuổi già, trí nhớ có phần tù mù, ca vang hết lời bài ca xưng tụng. Khi con cháu các anh chị trưởng thành đang hòa mình vào hơi thở của nước Đức và cả cái ông phó thủ tướng Đức gốc Việt cũng không dám nhận mình là gốc Việt đâu. Khổ! Dân tộc Việt đi đâu cũng khổ! Nhục như con trùng trục.
Thưa các anh chị! Đã từng là một quân nhân, xin phép các anh chị cho tôi nói thẳng nói thật, không giống như ông tổng Trọng, tổng bí thư ĐCSVN hay sính dùng đại từ nhân xưng kiểu ông X, bà Y, nó bí hiểm lắm. Thôi thì, bằng những câu hỏi ngỏ hoặc những mệnh đề không nhất thiết các anh chị cần phải chứng minh nếu các anh chị không thực sự muốn, tôi mạnh dạn đưa ra để mọi người khác, cùng các anh chị cựu binh suy ngẫm.
Bức tường ô nhục của chế độ cộng sản bị hạ bệ
Các anh chị nghĩ sao về sự có mặt của của các anh chị khi đến miền đất hứa Đức từ những năm 1980 của thế kỉ trước? Các anh chị có hiểu theo cơ chế (xin- cho) tức là đảng và nhà nước đã ban cho anh chị như một phần thưởng, đền bù những vất vả mất mát sau khi các anh chị ra khỏi cuộc chiến hay không? Hay có một cách giải thích khác có vẻ 'nghịch nhĩ ' nhưng hoàn toàn là sự thật như phần 1 bài viết.
Bức tường ô nhục chia cắt Berlin cùng với chế độ cộng sản toàn trị, không tưởng bị nhân dân Đức đạp đổ vào năm 1989 để dân tộc Đức thống nhất được sống trong xã hội tư bản giãy chết mà dân chủ không bằng 1 phần mười dân chủ Việt Nam như lời bà phó chủ tịt Nguyễn Thị Doan rêu rao, thực chất đã không hèn hạ cắt lương hưu như ông đại tá Thanh, cái loa rè của đảng gần đây lớn tiếng ''dọa'' các trí thức ăn lương khi khuyến khích họ cố giữ đảng, cố giữ cái chế độ hèn với giặc, ác với dân. Người Đức đã hào phóng đền bù cho các anh chị khi trở về cố quốc 3000 Denmark để hỗ trợ cuộc sống. Nên nhớ số tiền thời điểm đó rất lớn, tương đương 80 năm lương của một công nhân lành nghề khi đi làm trong hệ thống nhà máy, xí nghiệp Việt Nam khi đó. Điều này thì các anh chị không thể quên.
Rất nhiều người trong số các anh chị chấp nhận 'đánh bạc' với số phận, bằng mọi cách để ở lại nước Đức, chấp nhận kể cả những phương sách khả dĩ khổ nhất, hèn nhất, nhục nhất miễn là không bị tống về nơi anh chị từ đó ra đi. Các trại ty nạn, các tổ chức nhân đạo, phi chính phủ, các tổ chức tôn giáo, các cá nhân, gia đình Đức đã hết lòng cưu mang, đùm bọc và thậm chí họ còn đấu tranh mạnh mẽ kêu gọi dư luận quốc tế ủng hộ các anh chị vô tư không trục lợi. Trong suốt thời kì đen tối đó, Đại sứ quán CHXHCN Việt Nam thì im lặng khó hiểu, bỏ mặc, đem con bỏ chợ và việc duy nhất mà họ có thể làm là tích cực hợp tác với sở di trú để thanh lọc sao cho nhanh, để tống khứ các anh chị về nước cho rảnh nợ và những chuyến bay tràn ngập tiếng oán hờn tuyệt vọng có sự hộ tống của cảnh sát, cơ quan lãnh sự là một vết nhơ lịch sử mà các anh chị không thể nào quên.
Nước Đức dân chủ và tự do mặc dù phải cùng một lúc phải giải quyết bao vấn đề khi thống nhất đất nước, nhưng truyền thống coi trọng quyền con người đã không bỏ mặc mà nhanh chóng ra những chính sách nhân đạo để các anh chị tái hòa nhập cộng đồng, ổn định cuộc sống. Một trang sử đã sang trang, cộng đồng Việt hăm hở bước vào cuộc đời mới trong vòng tay dang rộng của nước Đức và nhanh chóng phát triển trở thành cộng đồng mạnh. Họ được quyền đón thân nhân hợp thức hóa gia đình, rất nhiều hoàn cảnh chia cắt phân ly được tái đoàn tụ trong niềm vui khôn xiết. Thiết nghĩ, các anh chị không phải là những hạng người vô ơn, và rằng có một bộ phận não trạng có bị tẩy trắng bởi chính sách nô dịch từ trong nước thì phàm sinh ra làm con người công chính, làm người tử tế sẽ không vì một cái danh hão nào đó, tự bỏ phần ''phần người, giữ lại chữ con'' mà có hành động làm tổn thương đất nước đã cưu mang mình, xúc phạm đến biết bao đồng hương của mình, bạn bè con cháu mình đã và đang dầy công vun đắp, xây dựng, làm đẹp quê hương, đất nước thứ hai của mình.
.
Bi kịch của XHCN đã đến lúc lộ mặt
Thưa các anh chị! Thế kỉ 21 đã cùng với sự phát triển vượt bậc của công nghệ thông tin đã làm thay đổi bộ mặt thế giới. Ước mơ cháy bỏng của nhân loại về một thế giới phẳng đã thành hiện thực. Ngày tàn của những chế độ toàn trị, ngu dân dễ trị, bưng bít thông tin, gian lận, nói láo, đổi trắng thay đen, thay đổi khái niệm … đã bị dồn vào chân tường, đến hồi cáo chung. Không một ai, kể cả những người vô tư nhất, cả các anh chị không thể không biết tin tức nóng bỏng hàng ngày thông qua Internet và các phương tiện thông tin hiện đại khác dù khoảng cách địa lý có xa hàng vạn dặm thì cũng chỉ là một cú nháy chuột.
Đất nước Việt Nam yêu dấu của chúng ta đang bước vào một bi kịch tồi tệ nhất trong lịch sử. Đảng cộng sản Việt Nam đã bộc lộ bản chất và lỗi hệ thống không thể sửa chữa. Những hạ tầng cơ sở mới khang trang hoàn toàn sử dụng vốn vay và đây là miếng mồi béo bở cho các tập đoàn lợi ích trong đảng sà sẻo đến 70 phần trăm. Tài nguyên bị khai thác nói trắng ra là bị tận thu đến kiệt quệ. Điều 4 hiến pháp khư khư giữ độc tôn độc quyền toàn trị của đảng cùng với chính sách mơ hồ ''đất đai thuộc sở hữu toàn dân'' là đòn đánh trực diện vào quyền lợi của hơn 90 triệu dân. Tầng lớp nông dân, người đã giúp đảng cướp được chính quyền, là tầng lớp mà chế độ nào cũng ''bán mặt cho đất, bán lưng cho trời'' trải qua hàng ngàn đời sinh sống trên chính ruộng vườn của họ bỗng một hôm bị đuổi ra ngoài đường nhường chỗ cho cái gọi là đô thị hóa. Kêu khóc ư??? Đó là ý đảng. Chống lại ư? Công an, bộ đội, bạo lực của đảng sẽ dạy cho nhân dân bài học về chuyên chính ngay. Vụ anh Đoàn Văn Vươn ở Tiên Lãng Hải phòng, cũng là cựu chiến binh một thời đổ xương đổ máu vì đất nước, để bảo vệ tài sản hợ pháp của mình đã cùng đường buộc phải cầm súng đạn hoa cải chống lại những người nhân danh đồng chí của mình thực chất là bọn hồng vệ binh khoác áo đảng, dùng bạo lực của đảng trấn áp không thương tiếc. Vụ việc vỡ lở, chính ông X ông thủ tướng đương nhiệm đã tương kế tựu kế giả đò nhận 'sai' để lấy lòng dân và sau đó bỏ lửng. Rốt cuộc vài con tép nhận trách nhiệm khiển trách, còn người được minh oan ư? Hãy yên chí '' gặm một mối căm hờn trong cũi sắt'' dài dài vì tội giết người, chống người thi hành công vụ, tuy đã công nhận cưỡng chế sai.
Sẽ không đủ thời lượng dù chỉ là sơ lược để điểm những bi kịch thời đại mà một quốc gia tự nhận là thiên đường XHCN đã bộc lộ một cách công khai, hèn với giặc, ác với dân, khi bỏ tù hàng trăm người dám thể hiện quan điểm khác với quan điểm nhà nước. Đàn áp dã man người biểu tình chống Trung Quốc xâm lược từ đất liền tới biển đảo chỉ với tội yêu nước. Hàng loạt những tư bản đỏ thẳng tay vơ vét tài sản, sống phè phỡn trên lưng người dân khốn khổ. Tệ nạn mua bán chức quyền biến xã hội thành phiên chợ đen khổng lồ tất tần tật từ cái chức thấp nhất đến cao nhất. Kể cả các công chức ngoại giao, ăn lương bằng thuế của dân, đem chuông đi đấm nước người cũng không nằm ngoài vòng quay ô nhục. Tôi sẽ không liệt kê thêm nữa và xin dành thời lượng trong một bài viết khác, chỉ nhấn mạnh một bi kịch hãi hùng khi 3000 công an cảnh sát đặc nhiệm súng ống tận răng kết hợp với côn đồ đàn áp dã man chỉ vài trăm nông dân khốn khổ, không một tấc sắt trong tay, không có khả năng tự vệ để đuổi họ ra khỏi chính ruộng đồng của họ giành đất cho những tập đoàn lợi ích. Đó là Văn Giang Hưng Yên, đêm lửa khói ngút trời. Những thước phim oan nghiệt khi được công chiếu như một bản án chế độ tàn bạo còn hơn cả thời đế quốc, phong kiến cộng lại, và tôi tin rằng bên trời Âu, có không ít anh chị em có người thân của mình trong là nạn nhân trong cuộc cưỡng chế tàn bạo đó.
Cả dân tộc vẫn oằn mình trong độc lập
Trở lại vấn đề anh chị em hội CCBQĐND Việt Nam tại CHLB Đức cùng với những thước phim, bức ảnh hoành tráng xưng tụng, có mặt đại diện của sứ quán, đại diện các đoàn thể mang danh cộng đồng khác trong cái gọi là lễ kỉ niệm ... đã được đăng tải trên báo chí thông tin đại chúng sẽ mãi mãi là sự hổ thẹn khi cùng một lúc phạm 3 lỗi: Vô ơn với chính người đã cưu mang mình, đó là nước Đức, quay lưng đối diện với đồng bào ruột thịt của mình, cội nguồn của mình, đó là thất tâm. Cuối cùng các anh chị đã vô tình hay cố ý xúc phạm rất nhiều bà con cô bác, những cựu chiến binh có lương tâm, những thế hệ con cháu được hưởng sự cưu mang vô bờ bến của một Châu Âu tự do. Tất cả chỉ vì cái danh hão không hơn không kém. Sẽ không có bất cứ tòa án nào phán xét các anh chị. Luật cũng không cấm. Chỉ có tòa án lương tâm của chính các anh chị sẽ đối diện các anh chị.
Năm hết tết đến. Dù sao tôi cũng chúc các anh chị có sức khỏe dồi dào. Cuộc sống là hữu hạn, chỉ có tình yêu và công lý là vĩnh cửu. Nói theo cách của thiên tài cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn ''Chúng ta lấy cái vô hạn để cứu lấy cái hữu hạn trên cây thập giá đời'' mãi mãi còn nguyên ý nghĩa nhân văn. ''Quay đầu là bờ giác'' đây là lời dạy của đức phật.
Thật may trong đêm dài tăm tối, vẫn phục sẵn một mặt trời! Cả nước nức lòng khi mới đây, khi nữ nghệ sỹ điện ảnh Kim Chi, người có nhiều vai diễn nổi tiếng, người có bố là liệt sỹ chống pháp, đã có mười năm tham gia quân đội nhân đân Việt Nam, đã tình nguyện tham gia biểu diễn và chiến đấu trong suốt thời kì gian khổ ác liệt trước 1975, là một nghệ sĩ có nhiều cống hiến, phần thưởng ghi nhận sự cống hiến cả đời của mình luôn là điều bất kể nghệ sỹ nào cũng mong muốn. Tuy vậy Bà đã thẳng thắn từ chối thể hiện trách nhiệm của một công dân, chữ sỹ của một nghệ sỹ trước bị kịch của dân tộc, của đất nước:
“Tôi không muốn trong nhà tôi có chữ kí của một kẻ đang làm nghèo đất nước, làm khổ nhân dân. với tôi, đó là điều rất tổn thương vì cảm giác mình bị xúc phạm.“ Hành động và phát ngôn thẳng thắn của Nghệ sỹ Kim Chi, như tiếng sét giữa trời quang không chỉ riêng với đương kim thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng mà còn cảnh báo cả hệ thống chế độ, đã trở thành sự kiện gây chấn động thức tỉnh hàng triệu con tim yêu chuộng tự do, công lý không chỉ Việt Nam mà trên phạm vi toàn thế giới.
Là những cựu chiến binh, những người đã đổ máu xương vì tự do và danh dự của dân tộc, tổ quốc tôi tin rằng chúng ta không đổ máu chỉ để nhìn thấy một đất nước sau 68 năm kể từ ngày giành độc lập, toàn dân tộc tiếp tục oằn mình trong cơn bi kịch. Không có bi kịch nào lớn hơn bi kịch cả một dân tộc tiếp tục phải u mê sống trong thời đại “hèn với giặc, ác với dân“ như những gì nhân dân Việt Nam đang tiếp tục phải phải chịu đựng.
Buồn ơi! Trong đêm dài tăm tối, vẫn còn có không ít '' con rồng cháu tiên'' của chúng ta điềm nhiên xưng tụng, vui vẻ trên đau khổ bất hạnh của đồng đồng bào mình.
Bạn đọc Lê Trần Việt – vietinfo.eu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét