Tư thợ nề
Việt Nam thì ngược lại: “Trung Quốc – Việt Nam là hai nhà nước, một chế độ, tương đồng ý thức hệ, từng nhường cơm xẻ áo, chúng ta không thể là người vong ơn bội nghĩa”.
1/ Sự thật, từ sau 1975 dân chúng chỉ sợ đảng như sợ chết chứ không có niềm tin đối với miền Nam, không còn niềm tin đối với miền Bắc. Vượt biên, chống hợp tác xã, chống kinh tế mới, chống đốt sách miền Nam, chống phá hoại nền kinh tế thị trường miền Nam, chống trả thù bên thua cuộc, chống phân biệt đối xử …
“Trả giá”? Sự thật, đảng chẳng có giá gì phải trả cả. Đảng sanh ra trong nghèo khó, nhờ máu đồng bào, giờ họ đã khấm khá, giàu có, xa xỉ hơn tư bản Mỹ nhờ giỏi biến quyền thành tiền không cần đụng đầu móng tay. Vì vậy, đất nước lung lay, hơn 60% dân chúng khốn khó do chính sách “phân hóa” đất đai sở hữu toàn dân, được “nhóm lợi ích” lập dự án, đảng ký trao quyền sử dụng dài hạn.
Do tuyển người cầm quyền dựa vào chính trị thừa kế, ỉ thế, cậy quyền, càng lười biếng việc công càng giỏi tư lợi. Ngay bây giờ, đảng bàn giao quyền lực cho “kiến nghị 72″, về làm dân, họ vẫn lời to. Nếu khư khư thì: “Đảng sanh ra trong nghèo khó, tồn tại nhờ dối trá và sẽ chết khi sự thật phơi bày”.
2/ Tự hỏi mình đã làm gì, ở đâu. Không nên lưu ý người khác phải làm gì, khi chưa tỏ tường đường đi lối về của lịch sử và bối cảnh đất nước. Myanmar đấu tranh đòi dân chủ quyết liệt, độc tài Myanmar đàn áp đẫm máu, nhưng độc tài Myanmar chưa chớp tốt thời cơ bằng đảng CSVN khi từ 1982 họ đã thành công trong việc lôi Phật giáo VN Thống nhất chịu dưới dự lãnh đạo của họ và đặt tên mới “Giáo hội Phật giáo Việt Nam”. Myanmar “chuyển mình” được, một phần quan trọng là họ còn giữ được truyền thống dân tộc và tôn giáo. Phần khác, nhà nước của họ không lâm trọng bệnh bởi Trung Quốc và họ đã tách ra được.
Việt Nam thì ngược lại: “Trung Quốc – Việt Nam là hai nhà nước, một chế độ, tương đồng ý thức hệ, từng nhường cơm xẻ áo, chúng ta không thể là người vong ơn bội nghĩa”.
Một thực tế là, vai trò Phật giáo VNTN đã chết từ 1982, mà Đại lão HT Thích Quảng Độ là người còn sót lại trong xiềng xích chế độ.
Một thực tế nữa là, ngày nay, hàng trăm ngàn người VN xuống đường chống độc tài thì chắc chắn rằng CSVN không dám xả súng “về phía trước”, “giết 3000 người trong một tuần” như từng xảy ra ở Myanmar. Có thể hiểu được qua từng hành vi kiểm soát cả “ngọn cỏ, chiếc lá” và những chiếc nón bài thơ trên bờ hồ Hoàn Kiếm ngày nao”.
Vượt qua sự kiểm soát “từ trứng nước” này thì bình minh dân chủ sẽ ló dạng. Muốn vậy, dân trí là một đòi hỏi số 1. “Kiến nghị 72″, “Bên Thắng Cuộc” cùng nhiều hình thức và nội dung phổ quát khác có lợi cho dân chủ đều phải ra sức tiếp tay, ủng hộ. Đó mới là …
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét