Thứ Hai, 25 tháng 2, 2013
Hà Nội Đã Thuần Phục Bắc Triều!
Quái vật lăng Ba đình
Diễn Đàn Công Nhân - Chính quyền Hà nội ngày nay hèn hạ, nhu nhược trước những hành động bành trướng lãnh hải lãnh thổ, bắn giết, bắt bớ ngư dân Việt nam. Cụ thể qua hiệp định phân ranh giới được ký kết với Trung quốc, Hà nội đã để mất đất, mất biển. Thực tế mà người dân Việt trong và ngoài nước cho rằng Hà nội đã cống nạp để được Bắc Kinh tiếp tục bảo đảm quyền thống trị dân đen. Sinh mạng người dân Việt nam thật sự rẻ rúng dưới con mắt của những nhà cầm quyền độc tài. Thực vậy, bằng chứng nhiều vụ việc xảy ra vài năm gần đây cũng đủ cho thấy điều đó.
Trái lại họ lại mạnh mẽ trong việc trấn áp những tiếng nói của người dân khi lên tiếng bênh vực cho lẽ phải, biểu hiện lòng yêu nước, chống ngoại xâm. Hà nội không những không đề cao cảnh giác với Bắc triều mà còn tiếp tục cấu kết chặt chẽ với Bắc kinh, xem thường nhân dân, cụ thể là đặt Quốc hội trước một sự việc đã rồi khi họ cho phép các tập đoàn Trung quốc đưa lao động phổ thông của họ vào Việt nam khai thác một cách triệt để tài nguyên khoáng sản từ dầu hỏa, than đá đến bô-xit. Hà nội không những làm ngơ trước những vấn nạn buôn lậu hàng hóa qua cửa khẩu giữa Việt nam và Trung quốc, mà Hà nội còn tiếp tay để Trung quốc sớm chiếm lĩnh toàn bộ thị trường Việt nam, cụ thể bằng các văn bản cam kết hợp tác toàn diện với chính quyền Bắc kinh, Tại sao chính quyền Hà nội hay cụ thể là Bộ Chính Trị, trung ương Đảng Cọng Sản Việt nam lại “ngây thơ”, “cả tin” vào người “anh Hai” mà giờ đây họ xem như là “anh Cả” như vậy? Hà nội có thể đánh lừa các tầng lớp nông dân, công nhân, tiểu thương, sinh viên học sinh bằng cách làm cho họ lo chạy ăn hằng bữa, độc quyền về thông tin báo chí, thậm chí mạnh tay bịt miệng đàn áp bất cứ cá nhân nào lên tiếng vì chủ quyền, vì vấn nạn quốc gia. Thực tế này làm cho chính quyền Hà nội đang ngày một hiện rõ bản chất “Tay sai cho Bắc Kinh” khi không còn cách nào hơn để được tiếp tục nắm quyền cai trị độc Đảng.
Những người con yêu nước Việt nam, giờ đây không còn phân biệt Đảng phái, giới tuyến, tôn giáo, giàu nghèo đều cảm nhận được nỗi nhục, hèn hạ, trước nguy cơ mất dần quyền tự chủ để rồi mất nước một sớm một chiều vào tay Trung quốc. Tại sao Đảng CSVN lại để cho những con người yếu đuối như Đỗ Mười làm tổng bí thư vào giai đoạn “Đổi Mới” bước đầu của đất nước. Một con người xuất thân từ nông dân, ít học, trưởng thành qua hai cuộc kháng chiến, sớm giác ngộ và gia nhập Đảng CSĐD, nhưng lại yếu hèn hơn cả đàn bà, khi ông ta phải đi quị luỵ một con cáo già, một đồ tể như Đặng Tiểu Bình để đổi lại được sự bang giao, che chở trước sự sụp đổ của hệ thống XHCN mà dẫn đầu là Liên xô vào thời điểm cuối năm 1991.
Cho dù lập trường Maxít-Lêninit trong con người của Đỗ Mười vẫn còn, nhưng không thể vì căm thù Chủ Nghĩa Đế Quốc để đến nỗi phải đi đến một quyết định “ngây thơ” ôm chân Tàu Cộng! Những người Cọng Sản chân chính là những người Cọng Sản không theo chủ nghĩa xét lại, những người thấm nhuần chủ nghĩa Stalin và Mao Trạch Đông? Hay là những người thức thời như Đặng Tiểu Bình “Mèo trắng hay Mèo đen không quan trọng, miễn bắt được chuột”? Không đơn giản chỉ có vậy, những người CSVN cũng không đến nỗi ngây thơ, hoang tưởng vào viễn cảnh của thiên đường XHCN mới mẻ mà Đặng Tiểu Bình và Trung quốc đang theo đuổi hiện nay. Đảng CSVN có lẽ vẫn không quên câu nói bất hủ của nhân vật này: “Việt nam là côn đồ, phải dạy cho bọn chúng bài học”. Đó cũng là quyết đĩnh mở màn cho cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc năm 1979. Trong giai đoạn lịch sử này của đất nước đã ghi lại bằng tiếng nói can đảm của một nữ văn sĩ họ Dương cùng nhiều nhân vật có nhiều năm tuổi Đảng gọi là lão thành cách mạng khác, nhằm thức tỉnh não trạng của Bộ Chính Trị ĐCSVN, kết quả của những tư tưởng trái chiều là được mời đi an dưỡng sớm.
Lịch sử của hai Đảng CS Việt nam và Trung quốc thường được nhắc đến trong các văn kiện của Đảng và trên đầu cửa miệng của các nhà lãnh đạo cấp cao hai nước để nhằm bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc. Phải công nhận lịch sử của hai Đảng để nhìn thấy được sự phản thùng năm xưa mà Đảng CSVN đã gây ra cho Trung quốc, chẳng qua chỉ là sự thiếu triệt để trong công tác bồi dưỡng đạo đức cách mạng, chuyên chính vô sản.
Trung quốc phát triển nhanh về kinh tế, do đó nhu cầu về nhiên liệu, vật liệu và thị trường tiêu thụ sẽ là mối bận tâm thường xuyên của họ. Bằng nhiều phương cách tối ưu nhất mà các nhà lãnh đạo Trung quốc hiện nay học hỏi được từ họ Đặng, đã và đang áp dụng vào các nước nhỏ lân bang. Trong đó phải nói rằng Việt nam là một quốc gia chịu nhiều thiệt thòi nhất trong các chính sách đối ngoại. Cụ thể bằng chính sách hợp tác toàn diện với Trung quốc, Việt nam vô hình chung được Trung quốc “quan tâm giúp đỡ” tận tình chẳng khác nào một nước “chư hầu”, há miệng thì đã mắc quai.Trung quốc ngày nay đang bành trướng ảnh hưởng đủ mạnh với tham vọng phế truất sự lãnh đạo thế giới của Hoa kỳ. Chiến lược phát triển quân sự được ưu tiên hang đầu nhằm vào các quốc gia châu Á, đặc biệt là các nước Đông dương để mở rộng lãnh thô lãnh hải.
Lịch sử Trung quốc cận đại cũng có một giai đoạn lũng đoạn bởi cái gọi là “Cuộc Cách Mạng Văn Hóa” do nhóm Tứ Nhân bang điều khiển, mà trong đó phải kể đến vai trò chủ chốt của Giang Thanh, người vợ thứ tư của Mao. Con đường mà Trung quốc ngày nay đang đi mang đậm màu sắc của Tần Thuỷ Hoàng xưa kia mà lịch sử của họ đang lập lại. Chủ nghĩa dân tộc là mấu chốt dẫn đến sự phân cực thế giới, và dễ dàng gây ra chiến tranh, điều đó đã được chứng minh qua các cuộc chiến tranh thế giới thứ I và II. Hà nội hiện nay đã là tay sai của Bắc kinh, điều đó sẽ cuốn dân tộc Việt nam vào cơn lốc xoáy mới của chính trường thế giới mà lịch sử cuộc chiến tranh ý thức hệ vừa qua vẫn còn đó như một bài học cho những kẻ cầm quyền kém tài nhưng giàu tham vọng chuộng ngoại.
Lịch sử chiến tranh thế giới đều trãi qua các cuộc biến động kinh tế trước đó để nhằm phân chia quyền lợi. Một Trung quốc vĩ đại với lịch sử, và một nền văn hóa lâu đời gấp mười lần Hoa kỳ, họ có một tự hào dân tộc, động lực chính trị giúp xã hội Trung quốc thay đổi nhanh chóng trong hai thập kỷ gần đây. Với chính sách lãnh đạo hiện nay của chính quyền Trung quốc sẽ đưa đất nước họ theo một trong hai hướng: thứ nhất trở thành một đế quốc chủ nghĩa mới, đây là nguy cơ cho chiến tranh thế giới lần thứ III; ngược lại xã hội Trung quốc với nhiều ung nhọt bên trong sẽ phát sốt và bùng phát bất cứ lúc nào tạo ra biến động. Cả hai đều bất lợi với các nước láng giềng, nhất là Việt nam, đất nước có núi liền núi, sông liền sông với Trung quốc, nhưng lịch sử thì luôn luôn là món đồ khó nuốt cho bất cứ đế quốc nào có dã tâm thôn tính.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét