Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012
Sự lụi tàn của một dân tộc
Đến bây giờ thì mình hiểu tại sao “dân (Việt) gian” mình lại chỉ lấy “ăn ngủ đụ ỉa” làm “tứ khoái” của cuộc sống làm người trên thế gian này. Đó là bởi vì “dân (Việt) gian” ta chỉ thích những thứ không cần... “động não”, thích những cái “có sẵn”, thích những gì mang lại khoái cảm cho “tấm thân vật chất”, và đã không biết rằng: “nghĩ” còn “khoái” hơn nhiều so với “ăn ngủ đụ ỉa”, và vì thế, nhìn lại lịch sử Việt Nam từ ngàn xưa đến bây giờ, mình có thể phát biểu như thế này: dân tộc Việt Nam đang “tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc” đến... lụi tàn!
Mà thật đấy, các bạn ạ, sự lụi tàn của dân tộc Việt Nam là điều khách quan, nó là hiện thực và không phải do mình “ác ý” mà nói ra đâu! Để mình giải thích: sự lụi tàn của dân tộc, có thể nói đã bắt đầu từ những thời đại vua chúa xa xưa, từ thời Tiền Lê “bầy hầy” (chơi “nát đời” vợ con người ta) qua đời nhà Trần “du côn” (diệt nhà Lý “nhổ cỏ phải nhổ tận gốc”), xuyên nhà Hậu Lê (tru di tam tộc nhà Nguyễn Trãi) cho đến nhà Nguyễn Ánh “hèn mọn” (trả thù bằng cách đào tốc mồ mả nhà Quang Trung) và hiện giờ, đang diễn ra ở thời đại của chúng ta, là sự thống trị độc tài của ĐCSVN, đưa dân tộc sắp đến hồi “mạt vận”.
Sẽ có nhiều bạn nói mình chỉ “điêu ngoa”, làm gì có chuyện “lụi tàn” ở đây, nhưng nếu chúng ta làm một phép tính, gọi là “rút gọn thời gian”, thì chúng ta sẽ thấy ngay tức khắc sự lụi tàn. Phép tính như thế này: Trước hết, mình xin nói điều này, về những triều đại vua chúa xa xưa thì mình không muốn “đếm xỉa” đến, bởi vì chúng đã quá... xa xưa, không biết đằng nào mà lần, tức là mình chỉ “tính” ở cái “thời đại Hồ Chí Minh” thôi đấy nhá, từ 1930 khi ĐCSVN ra đời cho đến bây giờ, 2012, trải qua 82 năm, xét ra, dân tộc Việt Nam chẳng “tiến bộ” cái gì cả, chỉ có “lụi” đi, càng ngày càng “lụi” đi, và nay mai, không khéo, cứ cái đà này, có thể “tàn” sớm hơn mình nghĩ chứ chẳng đùa!
Sự lụi tàn này của dân tộc là do đâu?
Có nhiều câu trả lời. Mình thích nhất câu trả lời này của anh Viện:
“Lịch sử chỉ là cơn khổ dâm của cả một dân tộc”
Tức là từ trước đến giờ, té ra lịch sử cả dân tộc Việt Nam ta là “vùng vẫy” trong “cơn khổ dâm”, chứ chẳng phải là cái gì ghê gớm, hào hùng, như... “cách mạng tháng Tám”, hoặc “chiến thắng Điện Biên lẫy lừng” chẳng hạn, hay “đại thắng mùa xuân 1975” đâu! Và “cơn khổ dâm”, hiển nhiên, sau đó, nếu có sự “thụ thai”, cũng chỉ “sinh ra” những “quái thai”, hay những “đứa con khiếm khuyết về thể chất lẫn trí tuệ”. Không những thế, dân tộc có được một vài mống “anh linh” hay “tuấn kiệt” gì gì đó, thì Đảng độc tài lập tức ra lệnh “bắt lấy nó”, “giết chúng đi” qua các vụ “Cải cách ruộng đất”, hay “Nhân văn-Giai phẩm”, hoặc gần đây nhất là những vụ bắt bớ bỏ tù những nhà hoạt động dân chủ như là Lê Thị Công Nhân, Cù Huy Hà Vũ,... Đấy là mình chưa kể biết bao “người con ưu tú” ở cả hai phía đã ngã xuống trong cuộc nội chiến đẫm máu hung tàn 1954-1975, và hàng trăm ngàn người chết mất xác dưới biển Đông trong cuộc “vượt biên bỏ cõi chết để đi tìm cõi sống” vào những năm đầu thập niên 80 của thế kỷ trước. “Nguyên khí dân tộc”, thực chất giờ chỉ còn lại “đàn cừu cao cấp”!
Chỉ những người “khoái” nghĩ, như mình chẳng hạn, hehe, mới thấy được sự lụi tàn của dân tộc, còn những kẻ chỉ “thích” ăn, ngủ, đụ, ỉa, thì không bao giờ thấy được. Những người cộng sản Việt Nam là những kẻ chỉ thích “ăn ngủ đụ ỉa”, không bao giờ họ chịu “động não” suy nghĩ cái gì cả. Từ cái tay mà đã được mệnh danh là “cha già dân tộc” là Hồ Chí Minh trở xuống cho đến những đảng viên cốt cán “lãnh đạo” đất nước sau này, tất thảy đều chẳng “động não tư duy” gì cả, đều “ăn sẵn”(một trong những biểu hiện của “sự ăn sẵn” là xúi giục nhân dân “cướp lấy chính quyền” về tay... Đảng cộng sản, rồi cứ thế thay phiên nhau “cai trị” hết đời cha đến đời con), mà như thế, đều là... dốt nát. Để minh họa cho điều này, mình chỉ cần “lôi” chuyện họ Hồ cứ thế “cắm đầu cắm cổ” bê nguyên (ăn sẵn mà lị) cái chủ thuyết “trời ơi đất hỡi” do mấy tay “nhàn cư vi bất thiện” Max, Ănghen nghĩ ra là chủ nghĩa cộng sản, đem về “mồi chài” dân lành Việt Nam, là đủ!
Tất nhiên, mình biết, nói về cái “dốt” của những con người theo đuổi chủ nghĩa cộng sản ở Việt Nam, thì nói đến... “mùa quít” cũng không hết, và chắc chắn, “khổ lắm, biết rồi, nói mãi”, hehe, nhưng dù sao mình vẫn phải nhắc lại, để chúng ta thấy được cái sự lụi tàn của dân tộc Việt Nam là có đấy, nó đang diễn ra, nấp dưới chiêu bài “định hướng XHCN”!
Đấy là sự lụi tàn của “Đảng lãnh đạo”, còn của “đám dân lành” ở dưới thì sao?
Không nói đâu xa, mấy tháng nay, trên trang Tiền Vệ của chúng ta, qua một loạt bài của tác giả Hà Thúc Lang, cộng với việc làm “phép tính rút gọn thời gian” từ 2002 khi talawas ra đời (thời điểm Cao Việt Dũng tham gia ban biên tập talawas) cho đến nay, chúng ta có thể nhìn thấy rõ sự đi từ “là một dịch giả trẻ tài năng” cho đến trở thành một dịch giả “dịch loạn”, có “trình độ tiếng Việt thảm hại”! Mà cái sự này, không là “sự lụi tàn” thì là gì hả trời?!
Nói đến sự lụi tàn, mình chợt nhớ đến một bài viết của tác giả Đinh Từ Thức bên Da Màu, chính xác ra, đến câu này: “Phim câm là biểu tượng của xã hội cộng sản không có tự do ngôn luận”. Bài viết nói về một bộ phim được giải Oscar tháng Hai vừa qua, cuốn The Artist và sự liên hệ đến sự lụi tàn của chủ nghĩa cộng sản ở Đông Âu cũ và Liên Xô. Ha ha, mình mới chợt nghĩ, “sự lụi tàn” và “sự câm lặng” của Cao Việt Dũng, có vẻ cũng “giông giống” bộ phim câm The Artistđoạt giải Oscar (đọc là Ốt-ca) nhỉ, vậy thì chúng ta cũng hãy tặng cho anh Dũng một giải Oscar Việt Nam, lấy tên là Doscar (đọc là Dốt-ca) đi!
Nào! Xin mời anh Cao Việt Dũng lên nhận giải Doscar về dịch thuật năm 2011, lên đi nào, mau! Chúc mừng anh!
Lời kết: Tiện thể, mình cũng xin tặng luôn giải Doscar cho tất cả những “nhân vật trong cuộc làm người”, không thích “nghĩ”, chỉ biết “ăn ngủ đụ ỉa”! Hãy để ngày ấy lụi tàn!
www.tienve.org
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét