Thứ Hai, 21 tháng 5, 2012

Ngày tàn của Bạo Chúa



 Minh Văn

Một trăm triệu người bị thiệt mạng: Đó là số nạn nhân trực tiếp của các chế độ Độc Tài Cộng Sản trên toàn thế giới. Con số những nạn nhân gián tiếp bị tổn hại về tinh thần và vật chất là không thể tính nổi. Ấy là chưa kể tại tất cả các quốc gia Độc tài Cộng Sản thì người dân phải gánh chịu muôn vàn bất công đau khổ, đất nước chìm đắm trong sự kìm kẹp và lừa mị dối gian. Từ Liên Xô đến Trung Hoa lục địa, từ Cu Ba đến Bắc Hàn và Việt Nam, số người là nạn nhân của những chế độ độc tài đã không ngừng gia tăng. Vì sự tàn bạo và phi nhân mà hệ thống các chế độ bạo tàn tại Liên Xô đã sụp đổ, mang lại sự hồi sinh cho nhân loại. Ngày nay chỉ còn sót lại mấy quốc gia Độc tài Cộng Sản, trong đó có đất nước Việt Nam chúng ta. Thế giới đã Văn minh tiến bộ, không còn chỗ cho sự tàn bạo dã man, vì vậy mà ngày tàn của Bạo Chúa đã điểm, cho dù chúng sụp đổ dưới bất kỳ hình thức nào.
Dù những kẻ cai trị độc tài có cố gắng tìm mọi phương thức để kéo dài sự tồn tại thì cũng không thể ngăn được bánh xe lịch sử. Đó là sự diệt vong tất yếu của thể chế độc tài chà đạp nhân phẩm con người, bóc lột và đàn áp nhân dân. Khi mà sự bất công ngang trái của xã hội đã lên tới đỉnh điểm, khi mà tội ác của chế độ Độc tài đã tràn đầy thì thời điểm tiêu vong của chúng đã cận kề. Vẫn còn chỗ cho họ sửa chữa và sám hối những sai lầm, bằng cách tuyên bố giải thể chế độ độc tài, trả lại chế độ tự do dân chủ cho người dân. Nếu nhà cầm quyền vẫn khăng khăng bảo thủ, cố bám giữ lấy quyền lực sai trái thì sẽ bị nhân dân nổi lên lật đổ, và đó là kết cục thích đáng cho những tên bạo chúa.

Trên đất nước Việt Nam chúng ta, con số những người dân oan là nạn nhân của hệ thống Tư Pháp tay sai nhà nước nhiều không tính xuể. Họ là nạn nhân của một chế độ cướp bóc vô pháp luật. Hàng triệu người bị mất đất, mất nhà do nạn cướp bóc và cưỡng chiếm trắng trợn của nhà nước. Máu và nước mắt đã đổ cho nổi thống khổ bất tận của người dân. Bất kỳ sự phản đối dưới mọi hình thức của người dân đều bị đàn áp thô bạo, nhẹ thì bị quy cho tội danh “Gây rối trật tự công cộng”, nặng thì bị quy cho là phản động với những tội danh “Âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân”, “Tuyên truyền chống phá nhà nước XHCN”, và kết cục là họ bị bỏ tù. Trước bão giông sẽ nổi cơn sấm dậy, những sự kiện Tiên Lãng, Văn Giang, Vụ Bản, Thái Hà, Cồn Dầu, Mỹ Đức ...gần đây đã nói lên điều đó. Như những tiếng sấm báo hiệu cơn giông, báo hiệu của sự nổi dậy ở phạm vi toàn cục của nhân dân để lật đổ chế độ cướp bóc phi nhân.

Khắp thôn cùng ngõ xóm hay phố phường chật hẹp, đâu đâu cũng thấm đẫm những giọt máu và nước mắt của người dân. Với một chế độ Độc tài toàn trị, công an ỷ thế đánh chết người một cách ngang nhiên. Họ đánh chết người trong khi đang thi hành công vụ, triệu tập người dân đến đồn Công an rồi đánh chết họ, rồi gọi người nhà đến nhận xác – nói là người đó đã tự tử. Họ đánh chết người trong tù và đánh chết người trong khi say rượu. Tất cả những hành động đó đều được nhà nước bao che và không bị pháp luật Xã hội chủ nghĩa trừng trị, chỉ thấy nước mắt uất nghẹn của người dân chảy thành suối thành sông. Máu người nông dân đã đổ trong những vụ cưỡng chiếm đất đai, mồ hôi công sức đã bị đánh cướp một cách ngang nhiên. Máu đã đổ trong những vụ đình công, bãi công của công nhân. Tất cả những nổi oan khuất của người dân không được các cơ quan công quyền hay hệ thống Tư Pháp để ý, hệ thống này chỉ lo bảo vệ cho sự trường tồn của chế độ để có chỗ mà cướp bóc nhân dân.
Người dân Việt Nam bị cả một hệ thống mạng nhện của bộ máy nhà nước Độc Tài kìm kẹp, bóc lột và giám sát. Họ được giáo dục và ép buộc phải phục tùng Đảng và Bác Hồ, phải hy sinh những lợi ích bản thân để xây dựng chủ nghĩa xã hội? Họ phải chịu bao tủi nhục và bất công để cho Đảng được quang vinh và Bác Hồ vĩ đại. Mọi hành động đòi quyền lợi hợp pháp và công lý của người dân Việt Nam đồng nghĩa với việc chống Đảng và Bác Hồ. Nếu người dân cam chịu làm nô lệ, để yên cho bộ máy nhà nước Độc Tài cướp bóc và tham nhũng thì trở thành người công dân kiểu mẫu.

Biết bao những trí thức yêu nước chỉ vì muốn có tự do dân chủ cho đất nước mà phải ngồi tù. Những Linh mục và nhà sư đáng kính bị giam cầm và đánh đập chỉ vì đòi tự do tôn giáo và dân chủ nhân quyền. Những người dân biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lược biển đảo để bảo vệ chủ quyền đất nước thì bị đàn áp và bỏ tù? Tự do, dân chủ của chế độ Cộng Sản là như vậy sao?

Danh dự và nhân phẩm bị chà đạp, đức tin bị bách hại, tài sản và đất đai bị cướp bóc mà không được lên tiếng phản đối ư? Thử hỏi dưới gầm trời này có chỗ nào như vậy hay không? Ngoại trừ thiên đường Cộng Sản của Đảng và Bác Hồ? Các quyền cơ bản của con người bị cướp mất, tự do bị cầm tù, mà người dân Việt Nam cũng phải biết ơn Đảng và Bác Hồ sao?

Máu đã đổ trên những cánh đồng, bên trong các nhà máy và nhà tù. Máu vương trên Thập Tự Giá Thiên Chúa và Tòa Sen Đức Phật. Chế độ Độc tài khát máu này đã đàn áp không còn thương xót một ai trên con đường tiến tới mục tiêu toàn trị. Mọi sự chịu đựng của con người đều có giới hạn, toàn thể người dân Việt Nam khắp mọi miền đất nước hãy đồng loạt nổi dậy để lật đổ chế độ Độc Tài, giành lại tự do và sự sống cho mình. Ngày tàn của Bạo Chúa đã đến, giờ khắc tận cùng của thế lực đen tối thống trị đất nước ta mấy mươi năm qua nay đã điểm!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét