"Tiếng la thất thanh của các Bô Lão trong Hội Nghị Diên Hồng thuở trước, hơn bao giờ hết, một lần nữa lại cất lên vang động trong tâm hồn những người Việt yêu nước trong ngày 1/7 hôm nay"
Ngày 01.07.2012 là ngày xuống đường phản đối Trung Quốc. Lịch sử sánh bước với chúng ta, lịch sử hò reo với chúng ta, lịch sử hiện ra trong ánh mắt của mỗi người trong chúng ta. Lịch sử bàng bạc trong khí trời, nắng gió, cảnh vật, và con người quanh chúng ta vào ngày này.
Ngày hôm nay chúng ta viết sử bằng bước chân mạnh mẽ của mình, bằng tiếng thét vang trời của mình trên đường phố dù chúng ta chỉ là một nhóm nhỏ lọt thỏm trên phố xá đông người thờ ơ.
Ngày hôm qua chúng ta không được học lịch sử đích thực, thì ngày hôm nay chúng ta tự học và viết tiếp trang sử tồn tại của dân tộc qua hành động biểu tượng thiêng liêng tối thiểu: cất lên tiếng nói khẳng định chúng ta là Người Việt.
Chúng ta không cần biết chế độ toan tính những gì. Chúng ta chỉ biết chúng ta là người Việt Nam đang thực hiện sứ mệnh lịch sử thiêng liêng tự ngàn đời được truyền lại: luôn luôn chống lại mọi mưu toan xâm lược và đồng hóa của Trung Quốc.
Hôm nay chúng ta còn tiếng nói, còn khuôn mặt, còn tính cách, còn văn hóa, còn món ăn đặc trưng của người Việt Nam là nhờ sự hy sinh của hàng ngàn thế hệ đã không ngừng làm thất bại bao cuộc xâm lược của Trung Quốc. Nếu không có những hy sinh vô cùng tận này của họ thì ngày hôm nay chúng ta không cần xuống đường vì chúng ta đã là người Trung Quốc tự lâu rồi. "Chúng ta học lịch sử không phải để biết cách hành xử hay biết cách thành công, mà để biết chúng ta là ai."(1)
Và câu hỏi chúng ta là ai sẽ được trả lời chung trên các đường phố Hà Nội và Sài Gòn.
Chúng ta hãy nhớ lời của Martin Luther King: "Chúng ta bắt đầu chết vào ngày chúng ta im lặng về những điều quan trọng."
Trần Quốc Việt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét