Theo dõi những vụ dân nổi dậy chống chính quyền vừa qua, đặc biệt là những vụ tranh chấp đất đai, nhắm mắt và bịt mũi cũng thấy bóng dáng và hơi hướng của những thế lực thù địch đứng đằng sau giật dây xúi bẩy.
Từ mấy chục năm nay, dân ta chỉ biết một lòng một dạ đi theo Đảng. Đảng bảo vô hợp tác là vô hợp tác, Đảng đem cho cái chi thì hưởng cái đó, Đảng bảo ra trận là ra trận, Đảng bảo Mỹ xấu thì dân nói theo Mỹ xấu, Đảng bảo phải để Đảng dắt đi là đưa tay cho Đảng dắt đi, và tuyệt đối tin tưởng rằng Đảng sẽ dắt tới thiên đường (chứ chả lẽ dân đen lại nhìn xa trông rộng hơn Đảng sao?)… Thậm chí ăn Tết cũng theo chỉ dẫn của Đảng: mừng Đảng trước rồi mới mừng Xuân thì ăn Tết mới ngon.
Rứa mà giờ đây dân đen nổi dậy quậy khắp nơi. Ép chính quyền phải đền bù đất đai với cái giá cao ngất trời, chính quyền đưa ra cái giá hàng chục ngàn, thậm chí hàng trăm ngàn đồng một thước vuông cũng không chịu. Lại còn hành hung, chống người thi hành công vụ, đánh trả cả các chiến sĩ cơ động chuyên trấn áp kẻ thù để bảo vệ cuộc sống của người dân. Coi mấy cái băng quay cảnh dân xô xát với lực lượng công an mà thấy căm phẫn!
Mà xem ra những vụ nổi dậy này ngày một dày, mức độ ngày càng nghiêm trọng. Một số nơi đã bắt đầu có những kẻ xúi bẩy, nói dân phải có quyền sở hữu đất đai. Rõ thật là ngu! Đất đai là sở hữu toàn dân, trao vào tay những người tài vẹn đức toàn để người ta giữ cho không muốn, lại muốn tự giữ như ở các nước tư bản thối tha, để rồi cuối cùng bọn tư sản địa chủ cướp hết mới sướng à? Rõ ràng, dù vô tình hay cố ý, có rất nhiều người dân đã và đang ăn phải bả của các thế lực thù địch. Nói trắng ra là có những kẻ đem tiền của bọn Mỹ bọn Pháp vô nước ta, lôi kéo mua chuộc người dân đứng lên chống lại Đảng. Nếu không phải rứa thì răng mà lại có kẻ dám bắn súng hoa cà hoa cải vào các chiến sĩ bộ đội công an? Răng mà lại có những người đàn bà dám tự lột truồng trước mặt các chiến sĩ giải tỏa đất đai? Răng mà lại có một mụ già cậy có công dám đánh người của sở thông tin truyền thông Hà Nội?
Một điều đáng buồn là các lực lượng cưỡng chế vẫn chưa mạnh tay, nên đám dân đen càng được nước lấn tới. Báo chí nhà nước cũng chưa mạnh mẽ lên án bọn này. (Ngay hai cái anh cán bộ phóng viên của Đài Tiếng nói ViệtNamấy, đã cất công đến tận Văn Giang để phản ánh sự kiện nông dân chống đối, lúc lỡ ra bị vài dùi cui của công an lại cũng để lập trường bị lay chuyển, không tích cực phản ánh sự thật nữa.) Cho nên có thể đoán trước rằng ngày chúng nổi dậy đồng loạt khắp nơi không còn bao xa nữa!
Vì vậy tui muốn đề xuất một điều với lãnh đạo: Nếu các đồng chí không muốn cái thứ diễn biến hòa bình nó làm chế độ ta tan rã thì cần mạnh tay hơn nữa để trấn áp bọn dân đen đang ăn bả độc của ngoại bang. Hãy đừng do dự, đừng chùn tay với bọn này! Đừng để xảy ra những việc như ở Bắc Phi. Đây là vấn đề đấu tranh giai cấp. Các đồng chí là đại diện của giai cấp cần lao, còn bọn người kia dù có là khố rách áo ôm thì cũng là tay sai tư bản ở các nước đa nguyên đa đảng thối tha.
Các đồng chí ta ở Trung Quốc đàn anh đã làm gương về sự quyết đoán: nghiền nát thân thể và đập tan ý chí phản kháng của hàng ngàn phần tử phản động tại quảng trường Thiên An Môn lịch sử, vì thế mà 23 năm nay vẫn chưa có bọn nào cả gan tổ chức lại một cuộc phản kháng như vậy. Các đồng chí Liên Xô trước đây cũng đã dìm các phong trào “bài xô” ở Hungary và Czechoslovakia trong biển máu, nên đã giữ được yên ổn hàng chục năm. Còn những người anh em Mubarak và Gaddafi của chúng ta đáng tiếc là đã không thật mạnh tay nên đành chịu số phận thê thảm.
Vì vậy, để giữ vững chế độ, không còn cách nào khác ngoài việc thực hiện triệt để chuyên chính vô sản. Hãy kiên quyết trấn áp! Hãy đập tan ý đồ phản kháng của những kẻ chống chế độ. Và ngay cả trong cơ quan lãnh đạo cao nhất, những đồng chí kiên trì chủ nghĩa hãy mạnh tay loại bỏ những kẻ chao đảo lập trường. Giống như Mao Chủ tịch đã loại bỏ bốn phó chủ tịch đảng hay đồng chí Đặng Tiểu Bình đã dẹp bỏ các tổng bí thư Hồ Diệu Bang và Triệu Tử Dương. Giống như cha con ông cháu các đồng chí họ Kim ở nước bạn thân thiết Triều Tiên đã triệt mọi mầm mống của chống đối.
Có thể một đôi lúc, mặc dù luôn nhìn xa trông rộng, nhưng tình đồng loại và nghĩa đồng bào làm các đồng chí hơi do dự. Nhưng đó sẽ là sai lầm chết người. Chỉ có trấn áp triệt để mới là đúng đắn.
Đó là con đường duy nhất để giữ chế độ! Chỉnh đốn Đảng cũng không giúp ích được.
Người-dân-theo-Đảng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét