Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2013
” Chính quyền ơi, thương lấy nông dân cùng…”!
Hà Linh Cô
Em nhớ dịp nào em đọc một bài báo có nói ở một làng làm nghề biển, nghề nước mắm nào đó,bao đời vẫn đánh cá, làm nước mắm bán. Thế rồi vào một ngày đẹp trời vô cùng, một đồng chí nào đó ra Nghị quyết hay chỉ thị gì đó về công nghiệp hóa cái ngành nước mắm đó…nhưng lại không có nhà máy chế biến nước mắm, không có quy trình công nghệ cho việc chế biến nước mắm, không có giải pháp cho ngư dân làm nghề nước mắm..Chỉ biết là người dân làng đó bỗng dưng mất nghề nghiệp, trai làng chẳng có việc làm suốt ngày nhậu nhẹt, đánh vợ đập con…vv…
Em thình thoảng hay đọc các bài viết, nói chuyện của ông Tiến sỹ Đặng Kim Sơn, thấy ông quả là người có tâm huyết và rất thực tế.Giá mà nền nông nghiệp nước mình được một người như ông làm đầu tàu thì chắc nông dân mình đỡ khổ bao nhiêu?
Các nhà lãnh đạo nước mình vẫn điệp khúc:” chuyển dịch sang công nghiệp , dịch vụ”, nhưng công nghiệp là công nghiệp gì, dịch vụ là cung cấp cho ai, dịch vụ gì thì có trời mà biết.
Trong cơn xoáy lốc nền kinh tế thị trường có đuôi là xã hội chủ nghĩa, người nông dân vẫn bị đặt ra bên lề dù họ chiếm đa số. Người nông dân mình bao đời nay vẫn chưa thể thoát ra sự phụ thuộc hoàn toàn vào” thiên thời, địa lợi”…thiếu những hỗ trợ từ chính quyền, thiếu những giải pháp khoa hoc kỹ thuật hữu hiệu.
Khốn khổ hơn là nông dân gắn với ruộng đồng nhưng chế độ sở hữu toàn dân về đất đai, khi cần Nhà nước có quyền trưng thu mà nói mỹ miều là ” thu hồi” đã khiến nhiều nông dân bấp bênh ngay trên luống cày,bao nhiêu gia đình không còn ruộng đất, cái gọi là đền bù chỉ là giải pháp tạm thời vô cùng cho họ, quan trọng vẫn phải là một công việc cho họ làm.
Chẳng cần gì xa xôi như vệ tinh mí lại máy bay không người lái, cứ nghĩ sao cho nông dân đỡ vất vả khi làm ruộng: có máy móc gì giá rẻ, đại trà cho họ đỡ công cày bừa, gặt gái, phơi sấy , xay xát và bảo quản..rồi các máy móc, phương pháp để chế biến, đa dạng sản phẩm từ nông sản cho người nông dân tăng thêm thu nhập thì tốt.
Em về quê thấy thay đổi lớn nhất với người nông dân là ngày nay người ta có cái ủng hay gì đó đi vào khi lội bùn, xuống nước để đỡ bị đỉa cắn, còn nữa vẫn đi cày từng bước sau con trâu, chân chuệnh choạng bước tay quất roi vào mông trâu đen đét! Khi mưa phùn, gió bấc cả người cả trâu chơi vơi như muốn ngã!
Nông dân thu nhập duy nhất là thóc lúa, lại là thứ rẻ …bán thóc lúa để lấy tiền thì sợ ngày ba tháng tám lấy gạo đâu mà ăn, k bán thóc thì lấy đâu ra tiền…
Nhớ khi về VN, có bà gì đến chơi, biếu bà quả xoài mua từ SG, bà bảo :” trời ơi, 1 quả xoài bằng một yến thóc con ơi!”, cháu đi chợ với bà đòi mua quả xoài 5000 đồng bà cũng chịu!
Có câu ca dao” Bầu ơi, thương lấy bí cùng” , em thì em nghĩ ” Chính quyền ơi, thương lấy nông dân cùng…”!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét