Hà Long
Tôi lầm
Trong toán học ta biết rằng
Nối hai điểm đoạn thẳng là ngắn nhất.
Tôi đem nó áp dụng vào cuộc sống,
Trải khá nhiều cay đắng,
Tôi thấy tôi lầm.
Không phải là tất cả,
Nhưng cũng rất đông
Những kẻ tới đích rất nhanh,
Bằng những đường cong,
Vào luồn ra cúi
Quỳ gối, uốn lưng
Nhắm mắt làm ngơ,
Đánh đĩ cả tâm hồn.
Đem dối trá đần ngu
Phủ vỏ ngoài “chân thành”, “sáng tạo”
Chúng đắc chí,
Chúng cao, chúng đúng
Ôi! Nếu thế thì,
Tôi đã lầm,
Tôi đang lầm, tôi sẽ
Tiếp tục lầm.
Hà Nội, 01.04.1969
Hiên mùa đông
Dưới hiên em bán bánh mì,
Mưa phùn, gió bấc em về nơi đâu?
Đầu tằm chịu cả trăm dâu
Đường xa thăm thẳm, cúi đầu em đi.
Hỏi em, em chẳng nói gì,
Hàng cây xào xạc thầm thì với ai?
Hà Nội, 18.02.2008
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét