Thứ Tư, 6 tháng 6, 2012

Chế Độ Cộng Sản tại VN Sụp Đổ: Có thể ...Tính theo ngày?!!


 



Mô Hình Sụp Đổ của Chế Độ Cộng Sản tại   VN

Những quyền căn bản khác được minh định trong   bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền luôn luôn bị chà đạp. Chẳng hạn quyền Tự Do   Ngôn Luận: Cả một xã hội hơn 80 triệu con người Việt Nam tuyệt đối không có   lấy một tờ báo hay cơ quan truyền thông tư nhân nào! Những quyền khác như Tự   Do Tín Ngưỡng, Tự Do Tư Tưởng, Tự Do Phát Biểu, Tự Do Lập Hội v..v… hoàn toàn   bị kềm chế! Đó là sự kinh miệt quốc dân và lừa dối dư luận.

Có rất   nhiều chỉ dấu báo trước sự cáo chung của chế độ Cộng Sản tại Việt Nam. Những   thực trạng xãy ra tại VN hiện nay rất phù hợp và tương tự như tình hình ở Liên   Sô và các nước Đông Âu trước khi tan rã. Ta thử lược qua vài chỉ dấu đưa đến   sự sụp đổ của chế độ CS tại VN trước khi bàn đến sự sụp đổ này sẽ diễn ra   trong bối cảnh như nào.

Sai Lầm Về Chủ Nghĩa Đưa   Đến Chính Sách Khinh Miệt Toàn Dân



Từ ngàn xưa trong đạo   trị quốc, từ Đông sang Tây bao giờ một quốc gia muốn cường thịnh, xã tắc cơ đồ   muốn bền vững, cấp lãnh đạo đều phải lấy dân làm trọng. Do đó mà Mạnh Tử hơn   2.300 năm trước đã có câu “Dân vi quý, Xã Tắc thứ chi, Quân vi khinh”. Câu nói   trên có ý rằng Dân là quý (trọng) nhất, kế đến là Sơn Hà Xã Tắc (Quốc Gia) và   sau cùng mới đến Vua (Người Lãnh Đạo). Đế quốc La Mã được hùng cường trong một   thời gian dài cũng là nhờ biết tổ chức xã hội theo mô thức dân chủ và lấy ý   kiến của dân (Citizen) làm chính sách.
Chủ nghiã Cộng Sản, về căn bản   đã không tôn trọng con người. Lý tưởng Cộng Sản là mục tiêu tối thượng trong   khi con người chỉ là phương tiện thực hiện cải tạo xã hội. Phối hợp với Biện   Chứng Pháp, con người rõ ràng chỉ là công cụ để thực hiện chủ nghĩa không   tưởng đó mà thôi.

Vì quá quen thuộc với cách hành xử độc đoán   và coi rẽ người dân, Cộng Sản Việt Nam đã vi phạm trầm trọng nguyên tắc lấy   dân làm gốc mà tất cả các nước Dân Chủ Tự Do đều tôn trọng. Bản Tuyên Ngôn   Quốc Tế Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc (1) là một văn kiện xiển dương nhân   quyền quan trọng nhất của nhân loại ngày nay. Việt Nam là thành viên Liên Hiệp   Quốc nhưng hoàn toàn không tôn trọng Bản Tuyên Ngôn Nhân Quyền này. Đó là sự   khinh miệt các quyền căn bản của toàn dân Việt Nam và lừa dối thế   giới.

Từ nguyên thủy, đảng CSVN nắm quyền cai trị toàn dân   không qua bất cứ một cuộc bầu cử dân chủ nào. Không một chức vụ công quyền từ   thượng tầng đến cơ sở mà người dân được quyền ứng cử, ngoài trò hề “Đảng cử,   Dân bầu”, kể cả Quốc Hội đại diện cho dân. Điều 83 của Hiến pháp CSVN 1992 xác   định “Quốc hội là cơ quan đại biểu cao nhất của nhân dân, cơ quan quyền lực   Nhà nước cao nhất của nước Cộng Hoà XHCN Việt Nam... Quốc hội thực hiện quyền   giám sát tối cao đối với toàn bộ hoạt động của Nhà nước”. Nhưng người dân có   được quyền tự ứng cử làm Đại Biểu Quốc Hội hay không? Luật sư Cù Huy Hà Vũ đã   từng nạp đơn xin ứng cử làm Đại Biểu Quốc Hội nhưng không bao gìờ được đảng   cầm quyền chấp thuận. Không cho người dân thường được quyền tham chính, đó là   một sự khinh miệt trầm trọng nhất vai trò của người dân trong hệ thống công   quyền của CSVN.

Những quyền căn bản khác của người dân như   quyền được biết những Hiệp Ước ký kết với ngoại bang về biên giới lãnh thổ và   lãnh hải, quyền được thể hiện lòng yêu nước qua việc biểu tình phản đối ngoại   bang chiếm cứ biển đảo của Việt Nam đều bị cấm đoán. Những quyền công dân khác   như quyền có ý kiến về việc khai thác Bauxite gây nguy hại môi trường ảnh   hưởng trực tiếp đến ngưới dân, chưa kể đến vấn đề an ninh quốc gia. Việc cho   ngoại bang thuê rừng đầu nguồn làm thiệt hại tài nguyên và có nguy cơ mất đất   biên giới vĩnh viễn. Dự án Đường Cao Tốc vay mượn tốn kém phải trả hàng mấy   thế hệ. Thất thoát tài sản quốc gia qua tập đoàn Vinashin hàng chục tỷ USD   v..v… Người dân thường lúc nào cũng bị cấm đoán không được bàn tới vì đó là   “bí mật quốc gia” hoặc “vấn đề nhạy cảm”. Đây là sự khinh miệt vai trò của   người công dân trước sự tồn vong của đất nước. Quyền tự quyết tối thượng của   dân tộc để được bảo vệ tổ quốc và bảo vệ các thế hệ tiếp nối mai sau bị ngăn   cấm một cách trắng trợn.


Những quyền căn bản khác được minh   định trong bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền luôn luôn bị chà đạp. Chẳng hạn   quyền Tự Do Ngôn Luận: Cả một xã hội hơn 80 triệu con người Việt Nam tuyệt đối   không có lấy một tờ báo hay cơ quan truyền thông tư nhân nào! Những quyền khác   như Tự Do Tín Ngưỡng, Tự Do Tư Tưởng, Tự Do Phát Biểu, Tự Do Lập Hội v..v…   hoàn toàn bị kềm chế! Đó là sự kinh miệt quốc dân và lừa dối dư   luận.

Khủng Hoảng Kinh Tế Gây Ra Bởi Tập Đoàn Bất Tài Tham   Nhũng


Việt Nam được cai trị bởi 15 Ủy Viên Bộ Chính Trị và 160 Ủy   Viên Trung Ương đảng CSVN. Đây là một tập đoàn hoàn toàn được bè phái cất nhắc   dựa trên lòng trung thành và phe cánh nên khả năng và học vấn chỉ là yếu tố   phụ thuộc. Không một Ủy Viên nào được người dân tín nhiệm bầu lên nên điều   hiển nhiên là các Ủy Viên này không có bổn phận phải phục vụ nhân dân mà chỉ   có nghĩa vụ với bè phái và người đở đầu mà thôi!

Đại đa số   trong 15 thành viên Bộ Chính Trị đều có trình độ học vấn rất thấp và không   thông hiểu các định luật kinh tế, không có khả năng ngoại ngữ để nghiên cứu.   Hầu hết chưa vượt qua trình độ Trung Học Phổ Thông nhưng theo danh sách cung   cấp bởi đảng CSVN cho biết trong 15 thành viên này, 5 người có bằng Tiến Sĩ,   10 người còn lại đều có bằng cử nhân hoặc cao hơn. Thật ra hầu hết đều là   những bằng cấp được gọi là “Tại Chức”, có nghĩa là vừa công tác vừa học thêm.   Một cán bộ cao cấp càng cần giữ thể diện với nhân dân và thuộc cấp nên vấn đề   bằng cấp cũng ưu tiên thuộc về diện “chính sách”.

Với một tập   đoàn lãnh đạo toàn “trí thức” của Bộ Chính Trị đảng CSVN như vừa kể, cộng thêm   quyền lực tuyệt đối không một cơ quan nào kiểm soát được, kể cả Quốc Hội,   guồng máy tham nhũng mặc tình vơ vét. Từ tài sản công biến thành của riêng qua   chính sách “Hoá Giá”(bán rẽ cho cán bộ), đất đai tài sản nhân dân bị “Quy   Hoạch” (bồi thường rẻ mạt giống như xung công) chuyển giao cho “Tập Đoàn” gồm   toàn thân nhân giòng họ của Lãnh Đạo. Cho thuê biển, thuê rừng. Đơn cử một thí   dụ: Dự án “đường cao tốc Bắc Nam” sau khi hoàn tất tốn khoảng 56 đến 60 tỉ   USD, nếu tính theo lạm phát phí tổn có thể cao hơn. Như vậy hợp đồng khi duyệt   ký Thủ Tướng được bao nhiêu phần trăm? Nên nhớ chỉ 1% thôi cũng đã là 600   triệu USD rồi. Đó cũng là lý do vì tranh ăn nên phe “Thủ Tướng” bị thất thế   tại Quốc Hội.

Với trình độ kém cỏi và lòng tham lam vô độ như   thế, nền kinh tế Việt Nam XHCN không “Xuống Hố Cả Nước” mới thật là chuyện   lạ!

Khát Vọng Dân Chủ Của Toàn   Dân

Khát vọng Dân Chủ là bản năng tự nhiên của tất cả mọi   dân tộc trên hoàn vũ, không riêng gì dân tộc Việt Nam. Trong lúc cả thế giới   đang tiến dần đến Toàn Cầu Hóa, internet được sử dụng rộng rãi khắp mọi nhà   thì tại Việt Nam và Trung Quốc tường lửa hiện diện khắp mọi nơi. Yahoo và   Google bị ép buộc phải cung cấp tin tức của các nhà bất đồng chính kiến. Tuy   nhiên, khát vọng Dân Chủ tại Việt Nam lúc nào cũng bỏng cháy qua các nhà hoạt   động Dân Chủ, đa số là trí thức gồm Bác Sĩ, Luật Sư, Nhà Văn, Ký Giả, Linh   Mục, Thượng tọa... Nhiều nhà tranh đấu bị bắt bớ, tù đày và bị quản thúc tại   gia như Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Vũ Bình, Trần Khải Thanh Thủy, Lê Thị Công Nhân,   Nguyễn Văn Lý, Thích Quảng Độ, Lê Công Định, Trần Huỳnh Duy Thức, Cù Huy Hà   Vũ… Tội của họ là yêu nước và đòi hỏi Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền cho dân tộc   Việt Nam.

Các Bloggers mấy năm gần đây gần như không còn sợ   hãi. Nhiều người bị bắt giam như Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, anh Ba Sàigòn tức   luật sư Phan Thanh Hải v..v…hoặc bị hăm dọa như Mẹ Nấm Lê Thị Như Quỳnh, Người   Buôn Gió Bùi Thanh Hiếu…

Qua những nhận định trên về tính cách   độc tài toàn trị đưa đến kinh miệt người dân, tập đoàn bất tài tham nhũng   khiến đất nước cạn kiệt tài nguyên, kinh tế càng khủng hoảng đời sống người   dân càng khốn khó, cộng thêm với khát vọng Dân Chủ của toàn dân… Tất cả sẽ kéo   theo sự sụp đổ của chế độ. Câu hỏi đặt ra là:

CSVN Sẽ Sụp Đổ Theo Cách Thế Của Liên Sô Năm   1990?



Tình hình Việt Nam ngày càng gần giống như tình trạng   Liên Sô trước khi sụp đổ. Sự đổi mới nửa vời, thiếu cởi mở chính trị, tham   nhũng lan tràn, đồng tiền mất gía và nạn lạm phát trầm trọng, nhất là gía cả   thực phẩm lên cao cùng cực. Sự phẩn nộ của toàn dân, kể cả một số cán bộ đảng   CS, gần như không còn kềm chế nổi.

Tháng 5 năm 1990 gió đổi   chiều trên Liên Bang Sô Viết. Boris Yeltsin được bầu làm chủ tịch chủ tịch   đoàn Sô Viết Tối Cao (chủ tịch Quốc Hội Liên Bang) và Mikhail Gorbachev đang   làm Tổng Bí Thư đảng kiêm Chủ Tịch nước. Do chính sách Glasnost (cởi mở và tự   do phát biểu) và Perestroika (tái cấu trúc) mà nhóm bảo thủ chống lại   Gorbachev và muốn làm đảo chánh. Trước đó một năm, Đặng Tiểu Bình, một lãnh tụ   cấp tiến Trung Hoa Đỏ, vào tháng 6-1989 đã ra lệnh cho quân đội thẳng tay tàn   sát phong trào dân chủ tại Thiên An Môn. Tháng 8-1991 khi Gorbarchev bị giữ   tại Crimea. Boris Yeltsin và đám đông dân chúng can đảm chống lại phe “đảo   chánh". Đài truyền hình ABC phát hình toàn thế giới cảnh Diane Sawyer phỏng   vấn Boris Yeltsin bên trong toà nhà Sô Viết Tối Cao trong khi đoàn chiến xa   bao vây bên ngoài sẵn sàng nhả đạn. Tình hình cực kỳ căng thẳng. Một vụ Thiên   An Môn thứ nhì sắp sửa xãy ra trong cái nôi Cộng Sản? Nhưng sau đó, lực lượng   “đảo chánh” rút lui trước khí thế của đám đông dân chúng quyết tâm bảo vệ nền   Dân Chủ non trẻ vừa mới thành hình. Chế độ Cộng Sản coi như cáo chung! Trước   ống kính truyền hình, Boris Yeltsin đứng trên chiến xa bên ngoài toà nhà Quốc   Hội đọc bài diễn văn trong đó có một câu để đời “Cộng Sản không thể nào sửa   chữa mà cần phải đào thải nó”. Cả thế giới thở phào nhẹ nhõm. Thành trì Cộng   Sản đã thực sự sụp đổ từ đây! Chấm dứt 40 năm chiến tranh lạnh mấy lần suýt   hủy diệt nhân loại bởi vũ khí hạt nhân.

Hiện nay Hoa Kỳ đang   thay đổi chính sách tại Á Châu và nhất là tại Đông Nam Á. Hoa Kỳ đã có thái độ   cứng rắn hơn với Trung Cộng trong khi xích lại gần hơn với Việt Nam. Mọi người   Việt từ quốc nội cho đến khắp mọi nơi trên thế giới cùng bày tỏ niềm hân hoan   và hy vọng cho cuộc liên minh và đối đầu mới này. Tuy nhiên, chúng ta vẫn hoài   nghi về tính khả thi này của CSVN. Đây là một chế độ chuyên chế, độc tài toàn   trị và cực kỳ tham nhũng. CSVN muốn kéo dài thời gian thống trị hết đời con   sang đến đời cháu vinh thân phì gia nên ngày càng lệ thuộc Trung Cộng và càng   tỏ ra nhu nhược đớn hèn. CSVN chấp nhận thà mất Nước chứ không để mất Đảng!!!   Rất khó cho cấp lãnh đạo CSVN phải hy sinh quyền lực và đời sống vương giả để   chịu hy sinh cho nền độc lập vững bền cho dân tộc bằng cách bước ra khỏi quỹ   đạo Trung Cộng. Sau đại hội 11, đảng CSVN cũng vẫn ở vào vị trí chư hầu như từ   trước đến nay vì các lý do sau:

- Chưa có một lãnh tụ CSVN nào   đủ tầm vóc thực hiện đổi mới như Mikhail Gorbachev qua Perestroika và   Glasnost. Người lãnh đạo đó phải dám nói “không” với CS Trung Hoa và thực hiện   đúng mức chính sách liên kết với Hoa Kỳ và Đông Nam Á để bảo vệ tổ quốc. Phải   chấp nhận có tiếng nói đối lập và lắng nghe đối lập. Phải bỏ điều 88 bộ luật   hình sự dùng để khép tội những nhà bất đồng chính kiến và để đàn áp các   Bloggers. Người lãnh tụ đó phải có bản lãnh và can đảm từ chức như Gorbachev   đã làm khi Liên Bang Sô Viết tan rã. Một vài nhà phân tích ngoại quốc cho rằng   Nguyễn Chí Vịnh có thể đóng được vai trò này. Tuy nhiên, hầu hết mọi người   Việt Nam cả trong lẫn ngoài nước đều rất hoài nghi về tâm địa và thủ đoạn của   Vịnh. Không khéo đây là một Lê Chiêu Thống tân thời sẳn sàng đem dâng sơn hà   cho giặc...Phải chờ sau đại hội 11 để Vịnh chính thức vào Trung Ương đảng và   sau đó được đề cử vào Bộ Chính Trị. Nhưng phần chắc là vận mạng dân tộc sẽ thê   thảm hơn nhiều trước thành tích của Vịnh trong Tổng Cục 2 (tình báo quân đội)   và những thập thò trao đổi tin tức với Cục Tình Báo Hoa Nam.

-   Cấp lãnh đạo CSVN chưa sẵn sàng từ bỏ quyền lực để chấp nhận một lãnh tụ kiểu   “Boris Yeltsin Việt Nam”. Điểm qua các thành phần lãnh đạo CSVN tham gia đại   hội 11 sắp tới, ta chỉ thấy xoàng xỉnh, không một khuôn mặt sáng gía nào có   thể mạnh dạn đứng ra bảo vệ sự độc lập của Quốc Hội (dù đó chỉ là Quốc Hội bù   nhìn được đề cử bởi Mặt Trận Tổ Quốc). Quốc Hội CSVN phải thực sự giám sát   việc làm của đảng CSVN. Phải có kiến thức để hiểu biết vấn đề quốc gia. Phải   lắng nghe ý kiến của giới trí thức và chuyên gia Việt Nam cả trong lẫn ngoài   nước. Các vấn đề lớn như dự án Bauxite rất nguy hại cho an ninh quốc phòng,   môi trường và cả về kinh tế. Cho thuê đất đai biên giới và rừng đầu nguồn, hủy   diệt thảm thực vật gây ngập lụt cho hạ lưu và có nguy cơ mất luôn phần đất cho   thuê vì dân Tàu định cư vĩnh viễn trên đất đó. Dự án Đường Cao Tốc vay mượn   phải trả đến đời con cháu cũng chưa dứt... Quốc Hội đó phải có trách nhiệm và   biện pháp bảo vệ lãnh thổ, lãnh hải và hải đảo như Hoàng Sa và Trường Sa, vô   hiệu hoá các công hàm ngoại giao và hiệp định biên giới mà chính quyền CSVN đã   ký kết với Trung Cộng…Tóm lại Quốc Hội đó phải có thực quyền để bảo vệ quyền   lợi cho dân tộc Việt Nam chứ không phải làm bình phong cho đảng CSVN dể bề   thao túng.

Chắc chắn là chế độ CSVN phải sụp đổ. Nhanh hay chậm   tùy hoàn cảnh và thời cơ. Nhưng nếu CSVN không sụp đổ một cách ôn hòa theo   cách thế của Liên Sô vì thiếu lãnh đạo tầm cở và có bản lĩnh. Vậy mô thức sụp   đổ tương tự nào có thể xãy ra cho CSVN ? Sau đây là những vấn nạn của chế độ   này và các hệ quả của nó đưa đến mô hình sụp đổ:

1. Lòng dân căm phẩn vì “Đại Họa Mất Nước”:



Chúng ta vẫn   có lý do khi tin rằng tập đoàn lãnh đạo CSVN từ thượng tầng cho đến các cấp   vẫn "mũ ni che tai", lo tom góp tài sản riêng cho gia đình, dòng tộc để chuyển   ra nước ngoài. Họ ý thức rất cao một phong trào quần chúng trên địa bàn rộng   lớn sẽ nổ ra bất cứ lúc nào. Lòng dân đang nung nấu là vấn đề không thể chối   cãi hay che dấu được. Với bản chất ươn hèn với ngoại bang nhưng lại tham tàn   và bạo ngược với quần chúng nhân dân, đảng CSVN sẽ không đủ can đảm chọn thái   độ tích cực bảo vệ tổ quốc và cải tổ chế độ cho một nền móng Dân Chủ Pháp Trị   vững bền. Chắc chắn sau Đại Hội 11, CSVN lại càng thêm bộc lộ tính nô bộc đối   với người thầy và cũng là ông chủ lớn Trung Quốc. Đảng CSVN không có những cá   nhân đầy đủ bản lĩnh như Gorbachev và Yeltsin nên vấn đề chuyển giao quyền lực   êm thấm sẽ vô phương xãy ra. Sẽ có một sự liên kết rộng rãi để hình thành một   khối đại thể dân tộc trước “Đại Họa Mất Nước” (2). Xem DVD.

2. Cuộc   sống người dân ngày càng lầm than khốn khổ:

Do nạn lạm phát phi mã,   tình hình đời sống của giới bình dân và quãng đại quần chúng cực kỳ bi thảm   (3). Thống kê chính thức của nhà nước CSVN cho biết lạm phát tăng 11% các mặt   hàng, riêng thực phẩm tăng 15%. Nhưng thực ra theo thống kê không chính thức   của người dân cho thấy nhiều mặt hàng đặc biệt là thực phẩm đã tăng lên đến   50%. Nạn lạm phát tại Việt Nam phần lớn do dân chúng không tin tưởng vào thị   trường và giới chức có thẩm quyền cấu kết gian thương đầu cơ tích trữ tạo lợi   nhuận riêng. Cộng thêm hối xuất đô la lên do các “đại gia” bỏ tiền thu mua đô   la nên tiền Việt Nam xuống gía 17% (gía chính thức ngân hàng công bố nhưng   không có đô la để đổi), thị trường chợ đen chênh lệch trên dưới 30%. Chính phủ   vội vã tăng lãi xuất lên (thông báo chính thức 9% và có thể cao hơn nữa) để   chận đứng lạm phát. Đây là quyết định sai lầm tệ hại nhất khi bắt chước FED   của Hoa Kỳ, thay vì chận đứng tệ nạn đầu cơ. Hành động tăng lãi xuất đó cũng   chận luôn đà tăng trưởng kinh tế vốn dĩ đã èo uột rồi! Đời sống nhân dân càng   khó khăn gấp bội bởi sự tối tăm của các chính sách kinh tế ngu muội và sai   lầm. Hố cách biệt giàu nghèo giữa giới đặc quyền đặc lợi và quảng đại quần   chúng càng chênh lệch hơn bao giờ hết. Đại đa số người dân lao động nghèo khó   đang vật vã bán thân vì miếng cơm manh áo. Lòng căm phẩn dâng cao đến mức độ   người dân khó thể nào tiếp tục chấp nhận được.

Hàng triệu công   nhân làm việc cho các công ty cả nội địa lẫn ngoại quốc đang bị bóc lột sức   lao động một cách tàn tệ và bị chèn ép, hành hạ bởi giới chủ nhân ngoại quốc   hàng ngày. Dưới sự giám thị và tiếp tay đàn áp của chính quyền, qua sự móc   ngoặc giữa “công đoàn nhà nước” với giới chủ nhân, nhân công chịu đựng không   khác gì một cổ hai tròng. Trắng trợn nhất là đạo luật cấm công nhân đình công   đi ngược lại mọi công pháp quốc tế và là đòn chí mạng đánh vào công nhân vì sự   tự vệ duy nhất của họ là đình công!!! Bảo vệ chủ nhân ngoại quốc đàn áp chính   người dân của mình: Đảng Cộng Sản Việt Nam hiện hình là đảng Mafia phản dân   hại nước.

Thêm vào đó, mấy chục triệu nông dân đang khốn khổ   vật vã đói khát trên vựa lúa do chính công sức mình tạo nên. Tại sao nông dân   nghèo túng và đói khổ như vậy? Đó là do chính sách cho vay khắc nghiệt của   ngân hàng nhà nước và chính sách thu mua đầy dẫy bất công. Khi cho nông dân   vay vốn để mua giống, phân bón, thuốc sâu rầy và nhiên liệu v..v... nông dân   phải chịu tiền lời cao và các hợp đồng ràng buộc. Khi thu hoạch, gía cả bị kềm   lại có chủ ý và nông phẩm được thu mua rẽ mạt bởi tư nhân vì tập đoàn nhà   nước… không đủ kho chứa! Chưa kể lề thói quan liêu vô trách nhiệm của các   “Tổng Công Ty” khi ký hợp đồng cung cấp gạo và nông phẩm gía rẽ cho ngoại quốc   làm thiệt hại nông dân mình. Góp phần đánh gục nông dân là thiên tai, bão lụt,   hạn hán, sâu rầy mà không được chính quyền quan tâm trợ giúp. Có thời đại nào   trong lịch sử Việt Nam mà con cái của nông dân phải bị bán đi làm tì thiếp, nô   lệ tình dục và làm lao nô khắp nơi trên thế giới vì nghèo đói? Duy nhất chỉ có   thời đại Cộng Sản mới sản sinh những tai họa quái đản cho dân   lành.

3. Chính sách sai khiến, đàn áp trí thức và tôn   giáo:




Đảng CSVN lo sợ giới trí thức và tôn giáo lãnh đạo toàn dân   nổi dậy chống lại chính quyền nên đã sử dụng triệt để công an và những phần tử   bất hảo, vô thần, đàn áp những nhà trí thức bất đồng chính kiến và các lãnh tụ   tôn giáo, làm cho nhân tâm càng thêm công phẩn. Sức chống đối càng thêm được   tập trung và quyết liệt hơn khi thời cơ đưa tới. Sẽ có một cuộc Cách Mạng Toàn   Dân! Một phong trào quần chúng liên kết nhau lan rộng trên bình diện toàn quốc   chống lại bạo quyền để bảo vệ đất nước. Đảng CSVN sẽ bị phân hóa và bị vỡ ra   làm hai hay nhiều mảnh là chuyện hoàn toàn có thể xãy ra.

Ta có   thể nhìn thấy được rõ ràng, chỉ cần một biến cố gây tác động nhân tâm rộng   lớn, hoặc một sự đàn áp thô bạo sẽ như một mồi lửa dấy động mọi thành phần   nhân dân. Những người đang bất mãn đời sống nhọc nhằn nghèo khó và căm ghét   chính quyền. Giới trí thức và những nhà hoạt động Dân Chủ cùng tập thể thanh   niên sinh viên nếu biết vận dụng quần chúng nhân dân thì các lực lượng công   nhân, nông dân sẽ là nòng cốt đứng lên lật đổ bạo quyền. Tiếp tay để tạo cuộc   Cách Mạng Quần Chúng là các khối giáo dân Công Giáo, Phật Giáo, Tin Lành, Hòa   Hảo…Lực lượng sinh viên học sinh HS-TS-VN, các tổ chức Dân Oan và quảng đại   quần chúng sẽ cùng tham gia. Tổ chức chính đảng Quốc Gia sẽ cùng sát cánh với   các lực lượng nhân dân để tạo nên cuộc Cách Mạng Toàn Dân. Các chính đảng và   tổ chức đấu tranh tại Hải Ngoại sẽ vận động Quốc Tế yểm trợ phong trào Dân Chủ   của nhân dân Việt Nam, vận động Quốc Tế để cùng áp lực Trung Cộng không được   can dự vào nội bộ Việt Nam giải cứu đàn em. Đồng bào Hải Ngoại sẽ sát cánh   cùng Quốc Nội yểm trợ mọi phương tiện đấu tranh giải trừ quốc nạn Cộng   Sản…

Xem ra cuộc Cách Mạng Toàn Dân của Việt Nam   sẽ mang màu sắc tương tự một cuộc nổi dậy của nhân dân Romania chống chế độ   độc tài Cộng Sản, lật đổ và xử tử hình nhà độc tài Nicolae Ceausescu. Rất khó   cho Việt Nam có được cuộc cách mạng nhung như là một diễn biến hòa bình, hay   một cuộc cách mạng màu do bởi sự ngoan cố và tham lam vô độ của đảng CSVN. Một   cuộc Cách Mạng Toàn Dân có lẽ sẽ là giải pháp thích hợp nhất để bảo vệ giang   sơn gấm vóc do cha ông để lại. Đây là lúc từng đảng viên đảng Cộng Sản Việt   Nam nên sám hối, trở về với dân tộc. Bài học của đảng Cộng Sản Liên Sô được   “hạ cánh an toàn” nhờ không đàn áp nhân dân khốc liệt như đảng Cộng Sản   Romania đáng để cho người Cộng Sản Việt Nam suy ngẫm.

Quốc   Phùng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét