Thứ Ba, 27 tháng 1, 2015

Đợi tới bao giờ?

Sang Đặng


                         tumblr_mp7vwse9FQ1r4tqwto1_500


Bác Phạm Nguyên Trường đang lên tiếng đòi hủy bỏ án tử hình, tui thấy điều đó hợp ý mình, mà cũng phổ biến ở các nước tiến bộ nên ủng hộ. Thật bất ngờ là có nhiều người viện dẫn lý do dân trí nước mình thấp nên không thể bỏ, càng phải duy trì. Nếu vì họ thiếu giáo dục mà phạm tội, thì đúng ra càng phải thương xót cho họ chớ, sao lại dùng tàn ác để trị liệu ngu si? Rồi họ bảo tui nên đợi 100 năm nữa đi, rồi hẵng học điều hay, điều nhân văn xứ người.


Ngẫm cũng lạ. Cái xấu, cái dở thì họ nhanh lắm, như ăn cắp, chụp ảnh trần truồng, rồi đua đòi theo iPhone này kia thì lúc nào cũng dẫn đầu thế giới, còn cái hay, cái đẹp thì cứ phải đợi 100 năm nữa.

Người quen và bạn bè tui thường hay cằn nhằn tui vì tui hay đề cập tới chuyện chính trị. Họ nói tui cực đoan, có cái nhìn phiến diện, tiêu cực. Thực ra thì làm gì có cái gì tích cực trong việc an ninh ập vào nhà rồi còng tay một nhà văn bị liệt, di chuyển phải chống gậy như Bọ Lập, chỉ vì ông lên tiếng trước những bất công, mà tuyệt nhiên không một tổ chức, một nhóm hội hay đoàn thể nào lên tiếng giúp hết.

Tui lấy làm khó hiểu, người ta dễ dàng cảm ơn một người có lợi thế về tài chính khi anh ta giúp đỡ người khác, nhưng lại có thái độ thù ghét với những người sử dụng lợi thế tự do của họ, để lên tiếng giúp họ. Tui sinh ra và lớn lên ở Việt Nam, tui biết ở đó các mối quan hệ chằng chịt khiến mọi người khó lòng lên tiếng. Tui biết mà. Vì miếng ăn, đa số phải ngậm miệng lại, cúi đầu, giả lơ khi công an đập chết không biết bao nhiêu người; khi thuế má, xăng dầu, điện đóm mắc còn hơn Tây mà chất lượng thì như cái quần què; khi người nghèo bệnh thì nằm chờ chết; v..v… Tui biết mà.

Cho nên những người may mắn ra được bên ngoài, và những người còn chịu khổ ở bên trong, chúng ta không phải kẻ thù. Kẻ thù của chúng ta là những thằng ăn cướp đang ngồi ở trên kia kìa. Giặc chiếm biển đảo, mà cái mặt nó mập ra 2 cái nọng heo, mấy tháng trời mà không ốm đi ký nào. Nó là tướng đó, mà nó có mất ăn mất ngủ nghỉ cách lấy lại không? Không! Nó vẫn còn mập. Chứng tỏ nó còn ăn no ngủ ngon. Nhìn dân mình đi, ngày càng nhiều người móc bọc, tới độ có nơi còn bắt đầu có dịch vụ xe kéo bằng sức người nữa.

Mấy người còn chờ tới bao giờ?

Tui nhớ hồi đó có học về Bác Hồ, ổng qua Pháp, tham gia cái gì Quốc Tế Cộng Sản. Mấy người có tự đặt câu hỏi, là nếu cái xã hội Pháp lúc đó mà cũng độc đảng, thì lấy đâu ra cái đảng Cộng Sản Pháp cho Bác Hồ của mấy người tham gia? Nếu không có tự do báo chí, Bác Hồ của mấy người có vẽ được tranh biếm họa để chỉ trích chính quyền thuộc địa, của chính cái quốc gia mà Bác Hồ của mấy người đang sinh sống trên đó không?

Nếu cái xã hội bên Mỹ Pháp cũng như bây giờ, ai cũng xa lánh, ai cũng sợ sệt khi bàn về chính trị, thì lấy ai ủng hộ Bác Hồ của mấy người? Họ xuống đường, biểu tình ngay chính trên nước họ, phản đối chính chính phủ của nước họ, để giúp các người. Nếu ai cũng an phận thủ thường như các người đang làm như bây giờ, lấy đâu ra cái chiến thắng thần thánh cho Bác Hồ của mấy người?

Mở miệng ra là mấy người bảo “Việt Nam mình nó khác.” Khác cái gì? Cứa tay thì thằng nào cũng chảy máu. Khác cái gì? Tụi tây nó là người, thì dân mình cũng là người vậy. Tụi nó đòi được quyền làm người, mình cũng đòi được. Tụi nó sống tự do được, mình cũng làm được. Tụi nó làm lâu rồi, mấy người còn chờ tới bao giờ?

Nếu không phải là bây giờ, thì còn chờ tới bao giờ?

 Nguồn: www.triethocduongpho.co

2 nhận xét: