Thứ Ba, 5 tháng 3, 2013
Lập hiến với tính đảng
Hoàng Mai
Đất nước được hình thành và tồn tại cho đến ngày nay phải trải qua bao đời dựng xây, mở mang bờ cõi và chiến đấu để bảo vệ. Nó là thành quả của bao thế hệ những người dân đã đổ mồ hôi xương máu mới có được. Nó không thuộc riêng về một dòng họ nào, một dân tộc nào mà nó thuộc về toàn dân.
Nhà nước được lập ra để vận hành xã hội, lúc Nhân dân trao quyền lực cho Nhà nước thì cũng cần ràng buộc Nhà nước phải phục vụ cho mục đích của toàn dân bằng việc đảm đảo những quyền cơ bản của con người, nó còn rộng hơn và quan trọng hơn quyền công dân. Những ràng buộc đó được xem như một khế ước xã hội giữa Nhà nước và toàn dân, nó là bộ luật gốc của những bộ luật do lập pháp xây dựng về sau này; đó chính là Hiến pháp.
Quyền lập hiến thuộc về toàn dân là vậy.
Vì sao cần bãi bỏ điều 4 Hiến pháp 1992?
(1) Điều 4 Hiến pháp không phục vụ cho lợi ích toàn dân
Nếu nói nước VN có được như ngày hôm nay là nhờ có công lãnh đạo của ĐCS người ta đã lấy cái chủ nghĩa tạm thời đặt lên cái muôn đời.
Cũng vì cái lý này mà ĐCS muốn dành cho mình quyền lãnh đạo được Hiến pháp công nhận; như vậy dù cho Đảng đó có lạm quyền, có tham nhũng, có vì sự tồn tại của chính Đảng mà phải phụ thuộc vào ngoại bang thì không có luật nào xét xử hay phế truất được Đảng đó. Một thực tế cụ thể gần đây là một đồng chí X nào đó trong Đảng đã có nhiều biểu hiện vi phạm pháp luật nhưng vì tính dân chủ của đảng lãnh đạo không đồng ý kỷ luật đồng chí đó (dù đồng chí TBT muốn kỷ luật), như vậy trong Đảng đã có biểu hiện bao che cho hành động phạm pháp của lãnh đạo hay đảng viên của mình nên toàn dân chỉ là lũ ngu ngơ và luật pháp cũng là mớ giấy lộn.
Mặc định về sự lãnh đạo của ĐCS sẽ sinh ra lạm quyền và tham nhũng tập thể là tất yếu. Nó làm tổn hại đến lợi ích của toàn dân nhưng không vi hiến! Vậy Nhân dân nào chấp nhận điều đó?
(2) Điều 4 Hiến pháp đi ngược lại một nền dân chủ pháp quyền
Đảng lãnh đạo toàn xã hội nhưng Đảng chỉ có 3 triệu Đảng viên, nói rằng Đảng là đội quân tiên phong của giai cấp công, nông và trí thức chỉ là nói cho có vè từ hồi còn chiến tranh. Nếu sau này cần thì thêm luôn là tiên phong của giai cấp doanh nhân, tư bản đỏ nữa cũng không sao.
Cũng chưa có thống kê nào cho biết có bao nhiêu người ủng hộ lý tưởng cộng sản thật sự nhưng có điều chắc chắn là những người không tán đồng lý tưởng cộng sản không thiểu trong số các Đảng viên. Những người này vào Đảng chỉ vì cơ hội chính trị hay miếng cơm manh áo.
Còn những người không ủng hộ lý tưởng cộng sản, không đồng tình với việc xây dựng Nhà nước VN kiểu kinh tế thị trường định hướng XHCN gồm nhiều tập đoàn quốc doanh hình ma vốn quỷ thì sao? Họ có phải là người VN không? Họ có yêu Đất nước mà họ và cha ông họ đã từng sinh sống không? Không lẽ họ chỉ toàn là những kẻ phản bội tổ quốc hay đạo đức suy thoái?
Nếu là một xã hội dân chủ pháp quyền thì quyền nêu ý kiến của dân cần được tôn trọng. Việc chọn một chính thể nào phù hợp cho Đất nước phải do đông đảo các tầng lớp Nhân dân quyết định, nhưng điều 4 mặc định Đảng lãnh đạo cả Quốc hội thì các quyền trên chỉ là nói xong đâu bỏ đó. Quốc hội chỉ là bàn tay sạch thực hiện các nghị quyết của Đảng mà thôi.
Lập pháp đã vậy nói gì đến Tư pháp. Đảng lãnh đạo nên mới có những vụ án chỉ đạo để xử những người dám đòi quyền làm người cho chính họ và Nhân dân như anh luật sư họ Cù và mấy anh ở Câu lạc bộ Nhà báo tự do. Họ đâu có nhận đồng nào của đế quốc để lật đổ Nhà nước VN? Nhưng họ dù không vi phạm pháp luật đi nữa thì cũng đã vi hiến: Điều 4 Hiến pháp; chống đối phán quyết của Đảng là chống đối sự lãnh đạo của Đảng! Tội này to hơn tội phạm pháp. Sau này nếu có tòa đại hình hay tòa Hiến pháp thì mấy anh này được xử ở cái tòa to nhất đó chứ không phải ở mấy tòa cấp quận hay tỉnh. Vinh hạnh thay và cũng khốn nạn thay đòi quyền làm người mà vi hiến!
Ai là người mất, người được trong việc xóa bỏ điều 4 hiếp pháp?
Trước hết Nhân dân ViệtNamđã mất đi một nền chuyên chính độc Đảng cộng sản không thừa nhận các tư tưởng chính trị khác và cũng không công nhận một tổ chức hay đảng phái nào khác.
Tất yếu Nhân dân Việt Nam sẽ được một xã hội dân chủ đa nguyên đa đảng, tam quyền phân lập; được quyền lập hội, lập đảng phái và có thể có tiếng nói khác với ĐCS chứ không phải bị cấm như Viện IDS hay Đảng bảo sao ta dạ vậy, như bảo làm Thủ tướng thì phải làm chứ không được từ chức.
Vai trò lãnh đạo của ĐCS không còn nhưng ĐCS vẫn chưa thể mất đi quyền hành pháp và lập pháp trong một tương lai gần vì các chính đảng khác còn lâu mới có sự ủng hộ như của ĐCS và càng mơ hơn nếu có được 3 triệu đảng viên.
Nếu ĐCS tự diệt sâu (điều không tưởng trong chế độ độc đảng) chứ không để lúc nhúc một bầy như hiện tại, không để biến Đảng thành một ông vua tập thể như hiện nay, đặt Đảng vận hành theo Luật pháp, phục vụ tốt cho lợi ích của toàn dân, đảm bảo quyền con nguời như Hiến chương Liên Hiệp Quốc thì ai vào thay Đảng điều hành Đất nước này được?
Chỉ có điều lúc đó tiếng nói phản biện của toàn dân sẽ phải làm anh dè chừng hơn chứ không phải sướng một vài chuyến du lịch, một vài tài khoản bằng tệ hay đô là quăng tiền ngân khố vào bô-xit hay các Vina.
Các anh cũng không phải mắng chưởi ai là suy thoái đạo đức hay chống Đảng, chống Nhà nước nếu nói khác đường lối của Đảng.
Các anh cũng không phải vất vả viết công văn trả lời góp ý sửa đổi Hiến pháp của Nhân dân là không đúng với quy định nào đấy của Quốc hội.
Nói xóa bỏ điều 4 Hiến pháp là tự sát chắc ai đó thấy quyền lực tối thượng bị mất mát đi chứ ĐCS cũng đâu có ai giải tán và Dân tộc VN cũng đâu có lụi tàn vì điều này.
Vì sao nên ủng hộ những kiến nghị sửa đổi Hiến pháp của nhóm trí thức 72 người?
Xã hội đã công nhận họ là những nhà trí thức thì tất nhiên họ đã có một vốn liếng về kiến thức chính trị xã hội nhất định. Cũng chưa thấy người nào trong số đó có ý tưởng mượn đá vá trời như anh nghị họ Hoàng. Họ lại thuộc thành phần không nằm trong nhóm lợi ích nào nên cũng không có ràng buộc phải bẻ cong ngòi bút. Trong nhóm trí thức này không ít người là đảng viên CS và là quan chức Nhà nước đã nghỉ hưu. Họ đã đặt lợi ích của quốc gia dân tộc lên trên lợi ích Đảng mà họ đang sinh hoạt.
Một số người “Nguyên là…” giờ mới dám lên tiếng cũng vì nền dân chủ tập thể trong Đảng có thể làm cho họ thân bại danh liệt khi còn đương chức, như trường hợp mấy vị tướng lẫy lừng một thời họ Võ, họChu, họ Trần… Khi họ không có gì để mất thì cũng là lúc mới dám nói thật lòng, đó cũng là điều dễ cảm thông. Vả lại nói cũng cần đúng thời điểm, nếu vào những năm 80-90 mà đòi bác bỏ Điều 4 thì có thể đồng chí ấy đã yên nghỉ chứ không cần chuyển sang công tác khác!
Dự thảo Hiến pháp soạn sẵn kèm theo Kiến nghị chưa hẳn là một chuẩn mực, cho dù có những điều còn xa thực tế hiện tại thì việc xóa bỏ Điều 4 và sửa đổi Điều 1 đã là tốt hơn Hiến pháp do Quốc hội dự thảo. Dù thế nào cũng không thể xem dự thảo Hiến pháp bản nào là hợp pháp bản nào là phạm pháp được. Nhân dân mới quyết định điều đó.
Trưng cầu dân ý cần có hay không?
Việc xóa bỏ điều 4 Hiến pháp là tất yếu theo nguyên tắc lập hiến của mọi quốc gia dân chủ, trên thế giới có bao nhiêu nước Hiến pháp có điều tương tự như điều 4 này?
Một nước mới thoát nền độc tài như Ai Cập lập nên một tổng thống do dân bầu rồi ông ta cùng đảng của mình – Đảng anh em Hồi giáo – soạn ra một Hiến pháp muốn duy trì quyền lực lâu dài và tối cao cho chính đảng của mình, muốn Hồi giáo hóa quân đội nên bị Nhân dân biểu tìmh chống đối kịch liệt; xung đột với cảnh sát đã dẫn đến đổ máu. Bây giờ ông ta và Đảng của mình đã phải chịu nhượng bộ, ông ấy buộc phải kêu gọi một cuộc đối thoại dân tộc.
Nhiều nước trên thế giới lúc sơ khai hình thành Nhà nước thì việc soạn thảo Hiến pháp cũng chỉ do một nhóm người nhưng họ là những nhà luật học đứng trên tư tưởng lợi ích quốc gia, đảm bảo quyền làm người; không cần qua trưng cầu dân ý mà Hiến pháp cũng không gặp phải sự phản đối của đa số tầng lớp dân chúng. Hiến pháp của các nước cũng có thay đổi hay bổ sung; ngày càng tăng tính ràng buộc của trách nhiệm của Nhà nước hơn chứ không phải tăng quyền hạn theo đòi hỏi của Nhân dân. Hiến pháp các nhà nước dân chủ cũng không bao giờ đặt một chính đảng nào làm lãnh đạo và chính đảng nào ra khỏi chính trường nếu cương lĩnh của đảng đó không vi hiến.
Việc chống hay không chống chỉ do quan điểm lúc lập hiến mà ra cả.
Nếu sau khi bỏ Điều 4 Hiến pháp thì những vấn đề còn lại: Tên hiệu quốc gia, đường lối chính trị-kinh tế, cơ quan lập pháp là Quốc hội hay Lưỡng viện, lãnh đạo Nhà nước là Chủ tịch, Thủ tướng hay Tổng thống mới là điều cần xem xét trưng cầu dân ý hay không.
Nếu Đảng không muốn bỏ Điều 4? Chuyện lấy ý kiến Nhân dân góp ý sửa đổi Hiến pháp chỉ là chuyện ngôi Vua phủ Chúa. Người ta đang mượn tay Nhân dân chia sẻ lại quyền lực với nhau khi vừa qua đã có sự bất cập!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét