Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2013

Ngoại cảm là có thật!

Đoan Hùng
               

Em chưa được chó dại cắn, nhưng thủa bé nhà nuôi cả đàn mèo, em hàng ngày bị mèo cào, hết mèo mẹ cào , đến mèo bố, mèo con cào.

Một hôm em bỗng sốt li bì chẳng biết bao lâu khi tỉnh dậy, mẹ bảo đi rửa mặt đánh răng đi con.

Em định trả lời “meo meo meo.. rửa măt như mèo..xấu xấu lắm..” thì không hiểu sao chỉ thốt ra “meo meo meo meo meo”.

Mẹ hoảng, mang đi lễ đền Trần cả năm mới khỏi bệnh. Từ đó em trở thành một người khác.

Lần Hà Nội, thủ đô XHCN yêu quý bị ngập nước đến mông, bọn xấu cứ đổ tội cho Đảng Quang Vinh.

Chúng lờ tịt đi cái nguyên nhân thực sự là chiêu phá hoại của lão Thủy Tinh hụt lấy vợ, mà Sơn Tinh còn đi tuần trăng mật chưa kịp về.

Tối đó, bềnh bồng trên mặt nước Hà Lội, em ngủ say thì thấy có ai lay..

“Dậy! Dậy đi! Ta là cụ Lành đây” ..



Em thức giấc và bàng hoàng “Thưa! Bác Tố Hữu đấy ạ! Con chào bác.. Quả là vinh hạnh cho con..” .
Thế rồi cụ truyền rằng

“Ta mới làm bài thơ ‘Việt Nam nước và bùn’ định post lên facebook nhưng bị tường lửa nó chặn.. Con post giùm bác nhé. ” ..

Em ngỡ ngàng hỏi “Thưa bác, năm xưa, báo Nhân Dân đăng trang trọng bài Việt Nam máu và hoa, sao bác không gởi bài này cho Nhân Dân” ..

Bác bảo “Thì ta cũng muốn thế chứ, nhưng ghé qua tòa soạn Nhân Dân thì chẳng gặp đứa nào có khả năng ngoại cảm cả..

Ta muốn vào thì ngay trước cửa chúng để bàn thờ thần tài và thổ thần. Hương khói nghi ngút. Hai gã này toàn là bọn khựa cả!

Ta vừa đăng ký thăm cháu chủ nhiệm tòa soạn thì thằng Thổ Thần nó đòi xem hộ chiếu Cộng hòa Nhân Dân Trung Hoa!

Ta bảo không có thì thằng Thần Tài nó bảo thế thì bác phải thị trường định hướng XHCN với chúng con một tý!

Bác đưa tiền Bác nó chê , nó đòi Nhân Dân Tệ!

Bótay.com ta mới nghĩ ra con là đứa có dôi chút.. phúc nên mới cho phép mày kiếm nơi đăng giúp bác.”
Nói thế rồi bác thăng. Em bàng hoàng tỉnh dậy .

Bài thơ ấy như ri:

Việt Nam Nước và Bùn,

Khát nước bao năm, mãi đợi chờ
Hôm nay lũ đến, ngỡ trong mơ
Mặt đường sóng gợn… xanh không tưởng
Trôi nổi bềnh bồng giấc trẻ thơ

Đây cuộc hồi sinh, buổi hóa thân
Mùa khô thế kỷ chuyển mưa xuân
Ôi Việt Nam! Từ trong biển nước
Người ngoi lên như.. một thiên thần!

Thế này chăng? Thuở xưa hoang dã
Chàng Sơn Tinh thắng giặc Thủy Tinh
Càng dâng nước, càng cao ngọn núi
Chân Trường Sơn đạp sóng Thái Bình.

Dẫu mưa nắng, trái đất tròn vẫn đẹp
Đời yêu ta, ta phải thắng cho Đời.
Cả bốn biển hoan hô Hà Nội
Tô Yô Ta lướt sóng mặt hồ.

Không nỗi đau nào riêng của ai
Của chung nhân loại, lũ lụt này,
Việt Nam ơi, nước và bùn ấy
Có đủ mai sau.. tắm mỗi ngày?

Chưa dễ khô đâu, những tấm mông
..ửa mình còn ướt, thấm đẫm ..lông!
Song mùa vui đã mang xuân tới
Đã rút hôm nay nước sông Hồng.

Rừng núi đã xanh màu giải phóng
Hãy trào lên, ơi sóng Cửu Long
Quét phăng đi những rác bùn ứ đọng
Những dòng sông đen kịt thối rùm.

Ta lại về ta, những đứa con
Nước hòa Bô Xít, đỏ như son.
Sài Gòn ơi, Huế ơi! Xin đợi
Nước ngập chan hòa, cả Nước non!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét