Thứ Hai, 29 tháng 12, 2014

Chuyện vui cuối tuần: Tôi bây giờ đã là tiến sĩ .

Lú Tiến Sĩ


                                



Nhà tôi có một cái cuốc. Tôi rất quý nó vì nó là của bố tôi truyền lại, mà nghe nói nó còn từ đời ông nội tôi nữa. Thời đó chiếc cuốc nhà tôi sắc nhất, bén nhất, bền nhất. Cả làng đều ngưỡng mộ vì nhà tôi có một chiếc quốc như vậy. Khi nó truyền lại đến nhà tôi thì tôi vẫn nối nghiệp của ông cha làm ruộng, lúc đó các nhà khác đều thuê máy cày hoặc dùng trâu đầu bừa đất cho nhanh. Tôi cũng thấy nó rất tiện nhưng cha ông tôi đã dặn tôi nhất quyết phải dùng nó đều làm việc vậy mới đúng là con người"VIỆT NAM" với cái "THUẦN PHONG MỸ TỤC" . Tôi cũng chả biết nói gì đành ngậm ngùi mà cuốc, cơ mà sức người làm sao bì được với sức trâu và máy móc, Trong khi mình cuốc vài ngày mới xong sào ruộng thì bên máy nhà kia họ dùng bừa, trâu cày có vài tiếng là mọi việc đã xong xuôi. 


Đôi khi nghĩ cũng thấy tội cho mình. Đêm nằm trằn trọc vì nghĩ đến chuyện làm sao cho bớt cực. Rồi một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi. Cách đó vừa có thể đảm bảo mình vẫn có tiếng là ngoan ngoãn nghe lời cha ông vừa giúp mình bớt cực.

 Ngày hôm sau tôi vay mượn hàng xóm cộng với vốn của tôi để đi mua ngay một con trâu về mà cày. Thay vì lắp sau lưng trâu cái gì đó như cái lược mà tôi cũng chả biết gọi nó là gì cho phải- Vì tôi đâu có biết nó gọi là gì, Tôi lắp cái cuốc vào sau lưng con trâu và ra đồng cày như thường. Tôi rất đỗi tự hào vì mình vừa phát minh ra cách canh tác mới, đi đâu tôi cũng khoe rằng tôi đã cải tiến cách cày bừa của mấy nhà bên thành cách của mình giúp tôi tăng năng suất lao động. Cách của tôi nhanh chóng đồn đến tai trưởng thôn, ông ta xuống chúc mừng tôi rất nồng nhiệt và còn trao bằng khen vì sáng kiến của tôi nữa. Rất đỗi tự hào và để cho mọi người xem tài năng của tôi còn tuyệt diệu hơn nữa ngay hôm sau tôi mua thêm 3 cái cuốc nữa là treo sau lưng con trâu.

 Sau khi hòan thành tác phẩm của tôi tôi rất đỗi vinh dự và hãnh diện vì tài năng của mình. Nhưng rồi mấy chiếc máy lồng của làng đã biến chiếc máy của tôi thành trò hề, Vì bị mọi người chê cười nên tôi rất xấu hổ nên tôi lấy cớ tôi cũng có thể làm được như vậy thậm chí là hơn nhưng tôi không thích và lấy cớ nếu tôi làm vậy là vi phạm"THUÀN PHONG MỸ TỤC, XÚC PHẠM TỔ TIÊN,TRÁI VỚI GIÁO HUẤN CỦA CÁC ĐỜI TRƯỚC". Ngay sau đó tôi nhờ trưởng làng cấm không cho máy cày, máy lồng bén mảng ở làng mình nữa. Ông trưởng làng thấy việc đó cũng vô lý và từ chối nhưng khi tôi đưa cho ông ta một món tiền kha khá và hứa sẽ đãi ông ta một chầu thịt chó thì ông ta nhận lời ngay. Từ khi có lệnh của trưởng làng thì chẳng ai dám dùng mấy cái máy đó nữa dù họ có nói sao đi chăng nữa. Và từ đó tôi quen được trưởng làng. 

Kể từ đó tôi thi thoảng lại nhờ ông ta chút việc và dĩ nhiên vẫn phải mang quà biếu ông ta. Nhưng cũng nhờ đó mà nhà tôi có vẻ khấm khá lên vì có đôi lần tôi nhờ ông ta dìm đi mấy vụ tôi chiếm đất của mấy nhà bên cạnh, và thêm mấy cái ao nữa, và dĩ nhiên số tiền tôi bỏ ra cho ông trưởng làng cũng không có ít gì.

Ít lâu sau lại rộ lên trào lưu trẻ con làng mình sang làng bên học vì nghe đó bên đó có mấy bác MỸ, ÚC, ĐÀI LOAN,.. dạy hay lắm, dạy hơn hẳn thầy giáo làng mình, Tôi có ông bác làm giáo viên ổng đến nhờ tôi giúp. Ổng nói cứ thế này thì ổng chết đói mất. Vốn có tính nghĩa hiệp tôi liền nhờ trưởng làng nói với dân làng rằng bên đó cũng chẳng hơn được bên ta là bao. Nếu họ muốn trưởng làng có thể cử những người còn giỏi hơn những người làng bên dạy học. Uh thì nói đấy dân làng cũng ậm ừ. 

Trước kia khi làng còn khốn khó chính trưởng làng đứng ra giúp dân, ông dạy dân cách trồng lúa nên người ta trọng ổng lắm, dân làng rất nghe ổng. Nhưng từ khi thấy con của ổng cũng qua làng bên mà học thì hình như dân làng cũng sinh nghi, thấy vậy ổng lại trấn an người dân bằng những câu :" Tôi gạt mọi người làm gì, bên đó hổng có gị tốt đẹp cả, bên đó họ áp bức bóc lột người dân lắm, qua đó có mà chết như chơi". 

Sau vụ đó ông bác tôi cũng chẳng khấm khá hơn chút, Ông ta còn mở lớp dạy bói toán, bấm độn, pắt kua,.. học trò theo cũng khá đông vì họ nghe nói ổng tài lắm, trưởng làng giới thiệu ổng mà làm sao sai được. 

Nói đến đây thôi tôi còn phải đi LO VIỆC NƯỚC, phải đi cải tiến và sáng chế máy móc cho mọi người nữa- Tôi bây giờ đã là tiến sĩ rồi mà.

1 nhận xét: