Chuyện “Gu Gồ... Tiên Lãng”, thì thiên hạ đã nói đến khá nhiều, vì thế, Phan Nhân tôi cũng muốn xin ké thêm một chút cho nó thêm phần náo nhiệt.
Nói thiệt, tui không có ý chê các vị không biết về Internet, nếu quý vị ở vào lớp người sắp lên cái tuổi “cổ lai hy”; nhưng ở đây, người “phát minh” ra cái “mạng... Gu...gồ” lại là một “ông bí thư thành ủy” của thành phố Hải Phòng, mà cái mặt trông hãy còn trẻ, chứ chưa phải là một ông già, lại còn có tới hai cái bằng “đại học, tiến sĩ cao cấp” nữa, vậy mới oai, mới “oách” chớ bộ.
Thế mới biết, ở dưới chế độ đỉnh cao trí... trệ là vậy. Người ta ai cũng biết, ở cái lớp tuổi khoảng trên dưới bảy mươi, thì nếu có nói Gu gồ... mấy chấm, mấy phết, mấy phẩy gì thì cũng chẳng có ai chê cười gì cả. Còn “đường đường” là “Tiến sĩ , bí thư thành ủy”của đảng cộng sản Việt Nam đấy. Này nhé, cái chức “bí thư” cũng của “đảng ta” phong, và cái “bằng tiến sĩ” thì cũng do “đảng ta” cấp. Như vậy, đâu có cần phải dùi mài kinh sử làm chi cho nó mệt, mà chỉ cần “phấn đấu” bằng những cách nói láo, tàn ác càng nhiều càng nhanh chóng dược kết nạp vào đảng, rồi “tiến nhanh tiến mạnh, tiến vững chắc lên... mạng Gu gồ Tiên Lãng.
Nói như thế, bọn Việt cộng thường gọi là “phát biểu linh tinh”, vô cớ, nhưng ta cứ nhìn cả đám đảng viên, cán bộ tại Tiên Lãng, Hải Phòng, bọn này cứ hết đổ cho tên này, rồi sang tên khác, thì đủ biết nó còn “linh tinh” đến mức độ nào rồi. Có điều đáng buồn người dân Việt, mà đặc biệt, là tại hải Phòng, có những người có đủ kiến thức về mọi mặt, những vẫn phải dạ thưa ông bí thư Gu gồ... Tiên Lãng, một thằng dốt, mà lại ngồi trên đầu trên cổ cai trị thiên hạ, mà tại sao là phải như vậy. Xin thưa, có lẽ là tại người dân vẫn còn sợ cái sắt máu của đảng cộng sản, chứ ai mà chịu để cho thằng dốt nó đè đầu, cỡi cổ bao giờ.
Cũng có người đã nói: phải chi ở Tiên Lãng, Hải Phòng có được hàng chục, hàng trăm ông như gia đình họ Đoàn, rồi cứ nhân lên, Vươn lên, và lan ra tới con số triệu, thì bọn Gu gồ này chắc chắn là phải “đai” cho bằng hết.
Nhưng nói, đi nói lại, nói mãi, thì cũng chỉ thấy buồn cho người dân bất hạnh của mình, vì ở cái thế kỷ 21 này rồi, mà kẻ cầm quyền lại không cần có một chút kiến thức nào hết, mà chỉ cần biết “cưỡng chế” như mấy con chó nghiệp vụ đã xông vào nhà của anh em ông Đoàn Văn Vươn để cắn, xé cho bằng hết mọi thứ, từ vật dụng lớn, cho đến cái vật nhỏ xíu cũng bị cà bầy chó nghiệp vụ tha đi mất.
Nhưng chưa hết đâu bà con làng nước ơi ! vì Du Thủ... Nguyễn Tấn Dũng cũng có rất nhiều cái bằng cấp đấy, Dũng ta đã có ngay từ lúc đi làm một tên du kích bắn xẻ từ giữa thập niên 1960 lận, lúc ấy, có lần Dũng bị thương bể ống chân, và được một đồng bọn đem bỏ vào chiếc cối gỗ giã gạo đẩy qua sông, rồi mang đi, và chạy trốn vào rừng đấy. Như vậy, thì muốn làm “ông lớn” cộng sản thì phải có thành tích tương tự như Dũng Thủ vậy, chứ không cần phải học hành làm gì cho mệt xác.
Nhớ lại ngày xưa, khi còn nhỏ, Phan Nhân tôi vẫn thường nghe người lớn nói rằng “Ấu bất học lão hà vi ?”. Nghĩa là nhỏ mà không học khi lớn thì làm gì ?.
Câu này, bây giờ, dưới chế độ của Việt cộng coi bộ như “lỗi thời”. Vì thế, nên có lẽ phải đổi lại là: nhỏ không học, lớn cũng làm.. chi chi.
Nghe qua, thật là đắng cay, và đáng thương cho người dân nước Việt, vì bất hạnh thay, mấy chục năm rồi, mà xem như chúng ta vẫn vô phương để cứu dân, cứu nước ra khỏi cảnh lầm than, đau khổ với biết bao nhiêu những cảnh sống cơ hàn, khốn khổ đang vây bủa lấy từng mảnh đời bất hạnh của những con người, trong đó, có những đứa trẻ đang ngày đêm đói rét triền miên, đang sống vất vưởng ở những nơi gần cầu, ở bãi tha ma !!!
Ôi! như thế, mà hằng năm, cứ vào dịp tết, dịp hè ... là những người “tỵ nạn cộng sản” tại hải ngoại lại hân hoan “áo gấm về làng”; trở về làm “Việt kiều” để sống nhởn nhơ với những “đêm đêm cuộc rượu, ngày ngày cuộc vui'“. Thật khốn nạn thay, thật đáng nguyền rủa thay, cho một lũ người vô cảm, những kẻ này đâu có kém gì những con chó nghiệp vụ kia, vì những con chó ấy, chúng được ăn cơm của cộng sản, thì chúng phải đi theo “đoàn cưỡng chế” để cắn xé dân lành. Còn những con chó bốn chân này, chúng đã từng được ăn cơm Quốc Gia, nhưng trong số này, có những con cũ, con mới, chúng lại trở mặt quay lại cắn xé những đồng bào người Quốc Gia, vì thế, quả thật lũ chó này rất đáng phải được đem lên dàn hỏa để chế biến ra thành bảy món.
Những con chó bốn chân, từ con lớn, cho đến con nhỏ, những con chó kiểng đang ở trong những căn nhà sang trọng, cho đến những con chó săn đang chạy, đang mãi mê đuổi theo những miếng mồi, chúng bây phải biết rằng sẽ phải có một ngày tất cả bầy, cả lũ chó đều phải lên dàn hỏa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét