Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012

XE CÁN CHÓ THỨ THIỆT


 Ba cô đội gạo lên chùa

Một cô yếm thắm bỏ bùa cho sư

Sư về sư ốm tương tư

Ốm lăn ốm lóc nên sư trọc đầu

Ai làm cho dạ sư sầu

Cho ruột sư héo như bầu đứt dây


Trái bầu trên giàn sau nhà, dân quê thì nấu canh tép với bầu, vài con tép bạc cất vó nơi con rạch sau nhà là có tô canh, còn dân phố chợ thì bầu nấu tôm khô, nói thế có nghĩa là người mình ai mà không biết canh bầu, nó ngon ở chổ nó tươi nó dòn. Mấy câu thơ trên cho thấy dây bầu đứt, trái bầu héo chẳng ra làm sao ăn chán lắm, nó héo xộp như thế đem ra so với ruột Sư nhớ gái, câu ví tượng hình như vậy, thấy thiệt thảm thương cho sư!
 


 

Sư đau ba năm, sư không ốm,

Sư đói sáu tháng, sư không mòn

Vắng cô yếm thắm, da còn bọc xương!


Ôi đã chê mùi tục lụy, bỏ lên chùa vui cùng kinh kệ khoác áo nâu sòng, thì có ai lại lụy tình đến nông nỗi thế, có phải là sư thực không, hay lại là thứ mượn chốn thiền môn để trốn việc quan, mà người đời vẫn cười chê là “trốn việc quan đi ở chùa”, thứ này chưa dứt lụy là phải thôi, và vì còn nhiều dục như thế mà đành… tương tư đến thác!

Sư đau tương tư nằm trên bộ vạc

Hồn sư thất lạc, thác xuống Diêm đình,

Diêm Vương ông hỏi sự tình

Sư lụy vì tình, sư mới thác oan!


Cứ mãi chuyện thời sự, đầu óc mệt mỏi nên mỗ tôi trốn ra quán Bến Nghé mà vui chuyện đấu láo cùng ông Tư, không ngờ câu chuyện hôm nay giữa tuần lại là chuyện sư cùng sãi quốc doanh, các anh em trong quán mỗi người một câu. Thoạt đầu thấy ngại sợ động chạm tôn giáo định thôi không chú ý những gì anh em nói, nhưng khi bắt đầu anh em ném đá tên văn công họ Đàm, ông bạn ngồi chung bàn cùng tôi nói -Nhìn cái mặt tên đó quả thật hắn chẳng ăn của ông của cha gì tui hết nhưng thấy nó là tự dưng phát ghét… Ở đời cũng có trường hợp đó thiệt, chẳng ân oán giang hồ gì nhau, nhưng kỵ mặt nhìn không ưa là đập thôi, chắc ông Lý Tống cũng vướng trường hợp này(?).

Tôi hỏi ông Tư mọi người đang chú ý chuyện bầu cử sao không nói chuyện vote, ông cười mà rằng lâu lâu cũng nên lôi những chuyện tào lao xe cán chó ra nói để xả hơi cho nó vui, và theo ông mấy ông bạn trẻ đấu cùng nhau cũng văn chương ra phết. Ông cười thích thú với các câu thơ, mà các ông khách đem ra châm chọc sư ông, mà dân gian mình vẫn đùa gọi là sư hổ mang, nhân khi trong quán đang tưng bừng câu chuyện tên văn công họ Đàm khóa mõm ông sư trước chốn nhĩ mục qua chiêm. Thấy cũng hay hay mỗ tôi mạn phép ghi lại, như thể đổi món cho lạ miệng, đọc cho vui và xin đừng gán cho là bài kích này nọ, vả từ đầu chí cuối uống hết ấm trà sen của ông Tư, thấy không một ai có ý nói xấu tôn giáo cả – Mỗ tôi xin thề là bá ngọ thằng nào nói láo!

Bản tin xe cán chó này đã cũ rồi, mỗ tôi thấy HNPĐ đã đăng hai ba hôm trước, có cả ông bạn còm cho bốn câu, móc máy tên văn công lẫn anh sư lòng trần chưa dứt, tin này các báo đều đăng, nhưng đối với mỗ tôi tin nóng hơn là tin các thương binh xứ Nghệ xuống đường, cùng chuyện bầu cử nên bỏ qua chuyện hun hít. Nay trang BBC vốn là cơ quan truyền thông thuộc tầm quốc tế mà cũng đưa tin này, cho thấy cái dư luận nói theo ngôn ngữ Vẹm là đang bị bức xúc, hèn chi khách của quán cà phé Bến Nghé hôm nay cũng ồn ào lắm lời ra vô. Ông khách ngồi ngay bàn trái mỗ tôi bực mình nói –Không còn phải thắc mắc gì nữa, tay này chắc chắn là thứ sư quốc doanh rồi, cũng cạo đầu vô chùa để làm công tác, mà người ta gọi là tôn giáo vận gì đó… chuyện nó làm tôn giáo vận cũng là để hại Phật giáo mà thôi.

Thằng Đàm nó bú mồm sư

Nhà sư bú lại rồi tu rượu nồng

Chân tu THU ĐẠM bóng hồng

Rượu ngon tu tiếp cho lòng phởn phơ


Người ta vẫn thường nói về cái suy đồi của xã hội bên nhà, với những con người được gọi là tầng lớp mới xã nghĩa hôm nay, tên văn công họ Đàm là một điễn hình, các báo cũng đã có lúc ồn ào đưa tin rằng hắn thuộc loại nửa nạc nửa mỡ. Nay tấm hình hắn câu cổ anh sư để hôn môi, thì chắc anh sư này cũng thuộc loại đa hệ như hắn, cả hai là những gì của văn hóa và tôn giáo mà Vẹm đang cố công xây dựng cho chế độ xã nghĩa, nó nói lên cái tột cùng của sự tha hóa về đạo đức và lối sống. Tên văn công họ Đàm là thứ rác rưởi, mà Vẹm tự hào là sứ giả hàng đầu đi chinh phục thiên hạ, trên mặt trận văn hóa nghệ thuật của chúng, còn trong xã hội hắn là loại có danh có tiền, hàng ngũ thượng lưu của Vẹm. Xem ra chúng chỉ là loại vô văn hóa, đi làm văn hóa mà thôi!

Ngày còn bé mỗ tôi đã được nghe chuyện Thị Mầu lên chùa lẳng lơ, hay chuyện sư sãi tương tư các o đi lễ chùa, những cái đó là cái giễu cợt thói hư của người đời lẫn người nơi cửa Phật, mà thời nào cũng có. Đất nước ta là đất nước ảnh hưởng sâu đậm của giáo lý nhà Phật, có thể nói không ngoa Phật giáo gần như là quốc giáo, nhưng thực tế mà nói từ khoảng nữa thế kỷ nay, các thế lực chính trị đã núp bóng tôn giáo, đó là một sự thực rõ ràng, mà trong đó cộng sản là phần chính. Chúng quậy phá miền Nam đến nát bét bằng mượn lực của tôn giáo, Cộng sản đã thành công trong tạo một hậu phương bất ổn, hầu trục lợi cả hai mặt chính trị lẫn quân sự, của suốt cả hai thời Đệ nhất lẫn Đệ nhị Cộng Hòa và cuối cùng chúng chiếm được miền Nam.

Nói lên điều này, ý mỗ tôi chỉ muốn nêu lên cái quỉ quyệt của cộng sản! Chuyện đã qua cho nó qua, cứu nước vẫn phải là hàng đầu, tình hình đất nước hôm nay không khác khi xưa, hãy nhìn vết xe đổ để mà tránh. Với cộng sản dứt khoát với chúng là không có tôn giáo, đó là điều rõ rệt! Những ai đã một đôi lần về quê nhà, khá dễ để thấy sự phát triển của Phật giáo về số lượng cơ sở, mà chúng ta vẫn thường nghe nói là của Phật giáo nhà nước, và tại những nới đó mọi hình thức làm ăn của cơ sở, dựa vào tôn giáo không phải là khó thấy. Bản thân mỗ tôi đã vào chùa nơi để tro cốt bà Mẹ, mọi sinh hoạt không như những gì ta nghĩ là nơi tôn nghiêm, mà đúng ra đó là nơi người ta kinh doanh với khá nhiều dịch vụ liên quan đến tôn giáo do chính sư sãi điều hành

Ngay tại hải ngoại, số sư quốc doanh nghe nói đã có nhiều, còn họ ở chùa nào và đông ra sao thì thật tình mỗ tôi không biết được chính xác, nhưng là chuyện có thật – Một sư đến xin share phòng, đi cùng sư có cả tín nữ theo thầy để lái xe và hướng dẫn, thắc mắc của mỗ tôi sau đó được người bạn vốn là một Phật tử giải thích, chuyện sư không ở nhà chùa mà ra ở riêng là phổ biến ở quận Cam này, và họ thuộc Phật giáo nhà nước đưa sang đây để công tác! Chuyện đời hôm nay dưới bàn tay quỉ đỏ thật không biết đâu mà lần, nhưng có điều chắc chắn đống rác chúng để lại cho đất nước chúng ta không nhỏ - Một mai dẹp được loài chồn cáo hôi tanh, thì thời gian để tẩy uế để xã hội dân ta cho được sạch như cũ, không phải là nhẹ nhàng và nhanh chóng. 

Việt Nhân

 Nguồn: Hải Ngoại Phiếm Đàm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét