Bác Ba Phi
Hồi thứ 3: Đi tìm lãnh tụ gian truân lắm/ Khó mấy nhưng ta chẳng nản lòng
Rời trụ sở Hải quan cả hai đều cố gắng đi thật nhanh, nhưng đi được một quãng thì trọng lú lại thở dốc, mặt tái xanh, chân khụy xuống gọi Cha Vét giọng thều thào: ” Ông ơi, nghỉ mệt chút đã, tôi sắp đứt hơi rồi đây này”
Cha Vét: Ông bị làm sao, thôi ta tấp vào ven đường nghỉ lấy sức rồi đi cũng được. Rồi cả hai tạt vào một gốc cây cổ thụ rợp bóng ngồi nghỉ
Cha Vét: Này sao hành lý ông nặng thế, thảo nào ông nhanh đuối sức là phải lắm rồi
Trọng lú: Có gì đâu vài bộ đồ, lương khô, vật dụng cá nhân, còn có một quyển Mác lê,mao tuyển dày cộp mà tôi rất qúy
Cha Vét: Qúy cái con mẹ gì thứ đó, ông vứt nó đi cho nhẹ người, cũng vì nhiễm mấy cái lý tưởng cộng sản chết tiệt ấy mà ông mới Lú đấy
Trọng lú: Cả đời tôi bỏ bao năm nghiên cứu lý luận về nó đấy, ông nói bỏ là bỏ dễ lắm sao
Cha Vét: Thế tôi hỏi ông nhé, chúng ta đang ở đâu?
Trọng lú: Ông này hỏi lạ nhỉ, Thì mình đang ở địa ngục chứ còn gì
Cha Vét: Nổi nóng, “thế thì hằng đống sách Mác lê ông nghiên cứu bao nhiêu năm nay, có đưa ông lên tới thiên đường cộng sản không?”
Trọng lú: Xin lỗi ông tôi ngớ ngẩn thật, biết vậy nhưng bỏ chẳng đành ông ạ, thôi để tôi nhét nó vào hốc cây to này, khi nào cần sẽ lấy nghiên cứu tiếp.
Cha Vét: “ông làm sao cũng được, miễn là ông đừng mang nó bên người là được rồi”., đang loay hoay nhét mớ sách qúy vào hốc cây Trọng lú lại nghe văng vẳng tiếng ai ngâm thơ “ Bên kia biên giới là nhà, bên đây biên giới cũng là quê hương” Trọng lú thắc mắc tự hỏi “ quái lạ, dưới này mà cũng có người ngâm thơ Tố Hữu nữa nhỉ”, Trong lúc Cha Vét lăn ra ngủ say ngày khò khò, thì trọng lú rón rén lần theo nơi phát ra âm thanh ấy, thì ra tiếng phát ra từ trong một bụi rậm, Trọng lú hồi hộp bò thật chậm tránh tiếng động để quan sát kỹ thực hư, đến gần Trọng lú thấy tiếng ngâm thơ thực sự phát ra từ mõm một con chó,
Trong lú: chó biết ngâm thơ hay thế ? Mình phải bắt chuyện hỏi thăm nó xem sao ?
Trọng lú bình tĩnh tiến lại gần hơn cất tiếng:” Xin lỗi, cho tôi hỏi thăm chó mà sao biết nói tiếng người hay thế ?
Chó: “ Trước kia tôi là người, nhưng tôi sống theo bản năng của một con chó nên xuống đây mới được đầu thai làm chó đấy”
Trọng lú:” Vậy trước kia ông là ai?”
Chó: Thì là Tố Hữu chứ còn ai nữa, ông có nghe tôi ngâm thơ hay không ? Làm kiếp chó khổ lắm ông ạ, lên trên đó thế nào cũng bị chúng thịt, nên trên đường áp giải tôi lên trần gian, tôi giả vờ lăn ra chết dọc đường, bọn chúng tưởng tôi đã chết nên kêu xe chở tôi đi bệnh viện cấp cứu, mà bọn âm binh này rõ ngu thật, đã là ma mà còn chết cái nỗi gì nữa cơ chứ, thế là lợi dụng bọn âm binh áp giải mất cảnh giác tôi vọt luôn, khi chúng biết mắc lừa chúng phát lệnh truy nã săn lùng tôi khắp nơi, tôi phải trốn chui trốn nhủi suốt ngày, buồn lòng nên ngâm mấy câu thơ cho vơi nỗi buồn í mà.
Trọng lú: Thế ông có biết tin tức gì về cụ Hồ, cụ Mác, cụ Lê nhà ta không ?
Chó: Trong lúc lang thang kiếm ăn tôi có nghe người ta nói rằng các cụ hiện giờ đang bị giam vĩnh viễn ở một nơi vô cùng đặc biệt, có lính canh nghiêm ngặt lắm, vì chính quyền sợ các cụ mà thoát ra được sẽ gây đại họa cho cả trần gian .
Trọng lú: Sao nghiêm trọng vậy?
Chó: Vì các cụ bị bệnh tâm thần hoang tưởng rất nặng, không chữa được, cứ đòi nhất định là phải đưa cả nhân loại đi lên CNXH, mà CNXH là cái Đéo gì đâu, tôi bỏ bao công sức ra ca tụng nó, để rồi cuối cùng kết quả như thế này đây, à mà ông gặp thằng Hòang Phủ Ngọc Tường chưa ? nó bị các oan hồn trong trận Mậu Thân năm 1968 ở Huế truy sát đòi mạng, nó hiện giờ cũng không khác gì tôi đâu.
Trọng lú: Thế cũng khổ nhỉ
Chó: Cả tôi và nó đều phải sống trong sợ hãi, mà ông đang đi đâu ?
Trọng lú: Thì tôi và ông Cha Vét bên nước Venezuala cùng nhau đi gặp các cụ để hỏi cho rõ chuyện ấy mà
Chó: Thế ông cho tôi đi với nhé
Trọng lú: Ồng bị truy nã khắp nơi, không sợ bị bắt lại sao
Chó: Ông cứ bỏ tôi vào vali hành lý là mang đi vô tư, đến chỗ nào bị khám xét tôi sẽ nhảy ra trốn, xong đâu đấy lại chui vô, à mà này cho ông Hoàng Phủ Ngọc Tường đi với, hắn cải trang tươm tất nhập thành đoàn cứ như là đi du lịch thì đố ai nhận ra.
Trọng lú: Đoạn này vắng chẳng có ai, ông theo tôi lại chỗ gốc cây, gọi Cha Vét dậy rồi ta cùng đi luôn nhé
Chó: Tôi sẽ chỉ đường ông đến chỗ hắn đang ẩn núp
Trọng lú: Thôi đi nhanh lên nào ông ạ
Chó: Gâu Gâu Gâu .
Mời xem hồi thứ Ba: Gặp anh Hoàng Phủ Ngọc Tường/ Tai ương bất chấp lên đường tầm sư
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét