Sự thật HCM cũng chỉ là con người bình thường như tất cả mọi người. Đó là quy luật tự nhiên chung của tạo hóa. Có nghĩa ông ta cũng có thể có đủ mọi tính xấu cũng như mọi tính xấu của bất cứ con người thường tình nào, đó chỉ là điều khách quan, hiển nhiên.
Thế nhưng ông Hồ là một người cán bộ CS quốc tế đầu đàn, nên khi thành công nắm được quyền lực thì liền được thổi phồng, thần thánh hóa lên như một người siêu phàm, một vĩ nhân có một không hai trong lịch sử. Đây chỉ là thói quen, tập tính sáo mòn hay bị bó buộc của bất kỳ đất nước cộng sản nào, của bất kỳ đảng viên CS nào.
Cái đó khởi thủy nó là một thủ thuật chính trị để lôi kéo quần chúng, nhưng khi đã quá lậm rồi, nó trở thành một sự tôn thờ, thần thánh hóa cá nhân. Điều này vừa lố bịch đối với chính bản thân của người đó, lố bịch đối với những người tung hô, ngay cả lố bịch đối với dân tộc, đất nước có liên quan mà ai cũng rõ.
Nhưng đã là thói quen của bất kỳ nước CS nào từ trước đến nay, từ Tây sang Đông, từ Âu sang Á, từ lớn chí nhỏ, thì điều lố bịch và phi lý trở thành miễn bàn vì nó đã trở nên điều cấm kỵ mà cả toàn dân đều không ai được hay dám nói đến. Đó cũng chỉ là thói quen chung từ Lênin đến Mao Trạch Đông, đến Kim Nhật Thành, đến Fidel Castro v.v… không cơ man nào kể xiết.
Ngay như người dân vô quyền chẳng nói làm gì, mà toàn thể mọi đảng viên hay ban chóp bu của đảng CS cũng không ai có quyền đi ra ngoài chính thông lệ một chiều, quái đản, đã gần như tệ nạn quái chiêu như thế. Bởi vì vết mòn đó đã được nhào luyện, lập trình trong đầu óc thiếu nhi ngay từ lúc bé thơ, cho đến thanh niên, trong học đường và ngoài xã hội khi lớn lên, nên đã trở thành như một niềm tin áp đặt hoàn toàn đầy phần giả tạo và nhồi nhét, không còn chút gì là tự giác, nhận thức, khách quan, hay đúng đắn nữa.
Bởi nếu người lãnh đạo hay người làm cách mạng như một ngôi sao sáng, cứ để nhân dân tự nguyện, tự động chiêm bái, hà tất phải vẽ vời, đánh bóng quá mức. Còn nếu chỉ ngôi sao tự vẽ hay được vẽ lên phông màn nào đó, giả tạo thì phỏng thực chất có giá trị hay ý nghĩa gì.
Ai cũng rõ thời Mao Trạch Đông và Stalin đang tại quyền, hai người đó đã được cả tỉ người TQ và mấy trăm triệu dân Nga tôn như thánh sống, nhưng rôi toàn thế giới ngày nay đều biết họ thực chất ra sao sao rồi. Tính cách lừa mị dân, tính cách coi thường dân, tính chất áp đặt dân, tính cách nô dịch quả thực là như thế, và nó đã thành một nỗi sỉ nhục cho nhân dân, cho đất nước có liên quan đó.
Tốt gỗ hơn tốt nước sơn. Chỉ những nhân vật lịch sử nào sau khi chết đi đã lâu mà nhân dân vẫn tôn thờ, vẫn tự nguyện lập tượng, đó mới quả là các vĩ nhân thật. Trái lại những người nào có chính quyền do họ lập nên để rầm rộ tung hô, dựng tượng, sơn phết vàng son cho họ, thì đó cũng chỉ là các sản phẩm tự chế của họ, nào có nghĩa lý gì trải qua thời gian được. Đó là chưa nói họ có thực là bản chất khách quan của họ, hay họ chỉ đã được một thế lực nào đó bên ngoài dựng lên và đạo diễn lại là chuyện khác. Còn dựng tượng, tung hô người khác, để lợi dụng cho ý đồ lợi riêng cho bản thân mình, hay để rút ruột kinh phí, điều đó lại chẳng cần gì phải nói.
Cho nên những sự sai lầm ấu trĩ, phản nhân văn, tầm thường như thế, là do lý thuyết, do cơ chế xã hội, do những cá nhân con người giả tạo có liên quan, là điều cũng cần nên suy nghĩ.
Lỗi này thuộc về ai ? Học thuyết của Mác tự mệnh danh là “giải phóng” giai cấp, “giải phóng” nhân loại, rồi cuối cùng chỉ đưa đến sự sụp đổ từ ngay trong chiếc nôi của nó, do sự nô lệ quá đáng xã hội, nô lệ thậm tệ con người, sự thần thánh hóa cá nhân tột cùng lố bịch, cùng lúc là sự đầu độc đầu óc tuyệt đối những cá nhân khác, làm cho cả xã hội phải thành tê liệt, thụ động, rã rời, suy thoái, liệt kháng, thì đó phải chăng là lỗi lý thuyết, hay là lỗi “cơ chế” do chính lý thuyết đó tạo ra ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét