Thứ Tư, 20 tháng 2, 2013

Còn liêm sĩ ? : đừng vì cái "ranh hão


   tư thẳng  

                     
Ở địa phương tôi, cán bộ, đảng viên không nhìn tôi với con mắt coi thường, trái lại họ nể , rất kính nể tôi-mặc dù họ biết tôi tự bỏ đảng, song họ rất “thích” gặp và nghe tôi nói chuyện thời cuộc
Đó là bi kịch “tự nguyện chui vào rọ”của nhiều gia đình VN, không riêng gì bạn:
Nhà tôi đây: Bố tôi vào đảng 1948,là người có nhiều công lao trong KCCP (huân chương hạng nhất) sau CCRĐ ông hiểu hơn, rồi đến “hợp tác hoá”, Nhân văn giai phẩm… ông đã nhận rõ cái tiền đồ, cái sự thật là thế nào. từ đó ông lặng lẽ lui về sau, ra khỏi đảng, chỉ cần làm người công dân tốt (huân chương KCCM hạng nhì).

Tới đời chúng tôi, mỗi khi (anh cả tôi, vợ chồng anh hai tôi, vợ chồng em gái tôi, và tôi, cháu tôi) vào đảng, ông biết tin (người ta thì vui mừng, phấn khởi, tự hào), ông tỏ ra lãnh đạm, không phản đối, nhưng không vui (có lẽ ông đang lo vì các con đã mắc bẫy tuyên truyền, tự nguyện hăng hái chui vào rọ lừa của đảng?), ông chỉ khuyên “các con không nên làm chính trị”-câu này, tôi nhớ mãi-tại sao vậy? sau này, khi bố tôi mất đã lâu, (Sau 25 năm là đảng viên luôn đủ tư cách và gương mẫu) khi tôi bắt đầu hiểu được sự thật trong đảng, trong hệ thống người cầm quyền thì tôi đã hiểu và thấm thía lời căn dặn của bố mình-mặc dù muộn còn hơn không -tôi đã làm theo gương bố : lẳng lặng ra khỏi đảng cách đây hơn 10 năm về trước.

Tuy vậy, cuộc chiến để thay đổi nhận thức cho những người thân trong gia đình tôi cũng giống bạn: không hề đơn giản.

Cái khó nhất là những con “nghiện ma tuý cs” này cứ “tiếc” “quá trình phấn đấu” và cái “ranh hão”, chứ không phải họ tiếc quyền, tiếc lợi, họ coi việc bỏ đảng như là “bị kỷ luật” tự nguyện…

Nhiều khi tôi đã phát bực mà nói thẳng: các anh chị em có ở lại cũng chỉ làm cái bia(che đậy cho kẻ cầm quyền) để cho dân họ bắn vào, chứ không hy vọng gì ở kẻ cầm quyền hoàn lương hay đảng chỉnh đốn được, nhất là sau HNTW6 thì họ thừa nhận, nhưng họ hèn nhát, không dám nhìn thẳng vào sự thật cay đắng đó. Trước đây, mỗi khi tôi nói ra những sự thật thối tha trong hàng ngũ lãnh đạo chóp bu của đảng thì họ cho tôi là “cực đoan”, nghe dư luận “bôi xấu”, bất mãn . Bây giờ, sau khi tiếp xúc với nhiều dư luận, sau khi lắp và xem mạng dân, họ đã tỉnh dần ra, hết “cãi” tôi (bằng chứng là mỗi lần tôi nói về những vấn đề tự do dân chủ, chống tham nhũng, chống làm tay sai cho tàu, những cái tội tày trời của người cầm quyền chóp bu, lối sống xa hoa, sa đoạ, tha hoá của họ…) thì mọi người bây giờ chỉ tái mặt, không còn “cự cãi” họ thừa nhận nhưng vẫn cho là “đảng chưa hỏng hết” còn cứu chữa được.

Về mặt lý luận, ban đầu tranh luận, họ cũng bế tắc về con đường XHCN như đảng của họ, nhưng họ cũng loanh quanh giải thích vòng vo, nguỵ biện che đậy, nhưng khi tôi vạch ra những cái sai lầm không tưởng, áp đặt tư tưởng và nhất là vạch rõ những cái vô lý khi thực hiện con đường XHCN mà dựa trên “2 tử huyệt” thì họ phải công nhận là CNXH là con đường sai lầm không tưởng mà người cq lấy đó để lừa bịp người dân dụ họ làm tôi tớ cho họ hưởng.

Đến nay, mọi việc tranh luận cơ bản đã tạm ổn, tuy nhiên số người thân của tôi vẫn chưa đủ bản lĩnh để dứt bỏ con nghiện “cs”-dù nó chỉ còn là danh nghĩa, một thứ “ranh hão”.

Tôi rất tự hào, tôi giống bố nhất về tư tưởng, tôi là người của dân, là công dân tốt như bố tôi xưa vậy.

Ở địa phương tôi, cán bộ, đảng viên không nhìn tôi với con mắt coi thường, trái lại họ nể , rất kính nể tôi-mặc dù họ biết tôi tự bỏ đảng, song họ rất “thích” gặp và nghe tôi nói chuyện thời cuộc.

Trong họ tôi, trong làng tôi, ai cũng quý và nể tôi.

Đâu cứ phải là ông này bà nọ có chức có quyền mới được mọi người tôn trọng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét