Thứ Tư, 25 tháng 2, 2015

Đúng là đồ điên

Bách Việt Nguyễn

         
          


Từ khi cncs du nhập vào Cu Ba, lịch sử của nước này có thể tóm tắt như sau: Ăn xin. Hết ăn xin của Liên Xô, rồi Venezuela. fidel castro, lãnh tụ anh minh, nhà cách mạng vĩ đại của châu mỹ Latinh dẫn dắt đất nước của mình như thế sao ? Đã vậy lại tham quyền cố vị. BTT thì cha truyền cho con, con cháu. Còn CuBa thì anh truyền cho em. Vậy lúc nào cs cũng hô hào chủ nghĩa phong kiến thối nát. Nhưng dù sao cnpk cũng đường đường chính chính thừa nhận chế độ của mình chế độ cha truyền con nối là chính danh. Chứ không như những người cs. lúc nào cũng lấp lấp ló ló, lúc nào cũng đem phục vụ đất nước, phục vụ dân tộc ra làm bình phong, còn bản thân các đồng chí chủ tịch đảng hành xử như những ông vua thời hiện đại. Thối hết nước nói.


Trung Quốc, dưới sự lãnh đạo của nhà cầm lái vĩ đại Mao sính xán từ 1949 giống như nồi cám heo, người chết như rạ qua các cuộc "cách mạng". Hình như ông thần này không thích đất nước mình được yên ổn và không xem dân chúng mình là con người. Bởi vậy, Mao mất đi người dân mới được dễ thở một chút dưới thời Đặng Tiểu Bình. 30 năm lo phát triển làm ăn. Nhưng những âm ĩ nội tại trong lòng một xã hội như một dòng dung nham ngầm lúc nào cũng chực trào ra: các bất ổn kinh tế, sắc tộc, chính trị. Và để kiềm chế những bất ổn này, cách ưa thích nhất của chính quyền là sử dụng nòng súng, nhà tù như Mao từng tuyên bố.

Xã hội cộng sản TQ không bao giờ dung chứa những khác biết chính kiến, đảng phái, quyền lực với mình, với những thứ này, tiêu diệt là cách hành xử duy nhất của đảng cstq. Độc tôn quyền lực, độc tôn đảng phải, độc tôn chính kiến, độc tôn yêu nước là những "ưu điểm" của chế độ cộng sản khắp thế giới. Không có ngoại lệ.

Còn VN thì sao?

Từ lúc dân tộc này đi theo đảng, không chiến tranh lãng phí xương máu của người dân cho những chủ thuyết lấy tiêu diệt lẫn nhau làm phương thức hành xử trong xã hội, tự nhận là tên lính đánh thuê cho các LX, TQ ( "Ta đánh đây là đánh cho LX, TQ", câu nói này không biết này của ai ta ?), đã vậy còn lấy làm hãnh diện làm tiền đồn XHCN. Đâu biết rằng TQ nó cho mình là thằng ngu mà tỏ ra nguy hiểm. "Đánh Mỹ đến người VN cuối cùng" (câu nói này mình không nghĩ ra đâu đấy nhé, trình độ mình chưa tới đó đâu, mặc dù mình ước thế. Vậy bạn đừng hỏi mình trích dẫn nó ở đâu). Còn TQ đánh VN 1979 là đánh cho Mỹ coi. Trong suy nghĩ của mình, Bắc Kinh luôn coi VN là con tốt đen phục vụ cho quyền lợi của họ. Đó là suy nghĩ thâm độc của đàn anh XHCN đối với đàn em. Còn lảnh đạo mình coi đảng cstq là báu vật, là bạn bè tốt. Không biết tiền nhân ở dưới suối vàng nghĩ sao? Tại sao cái đám hậu duệ của mình ươn hèn đến thế.

Công thức: súng ống, đạn dược, quân nhu, và máu của người VN là để bảo vệ biên cương của TQ. Còn đảng ta coi đó là sự giúp đỡ quí bảo, hào phóng của các đồng chí phương Bắc cho VN. Đảng ta lúc nào cũng hô hào Mỹ xâm lược VN. Mỹ xâm lược VN, vậy VN có mất tấc đất nào cho Mỹ chưa ? Mỹ đóng quân ở miền Nam là Mỹ xâm lược? Vậy Mỹ đóng quân ở Hàn Quốc, Nhật bản, ở Đức là xâm lược chắc ? Còn TQ là hữu hão, là bạn vàng, là đồng chí, đồng phèn, là giúp đỡ, vậy là ta phải cắt nhượng 2 km từ biên giới cho TQ, đó là chưa nói biển đảo.

Vậy từ khi đảng cưỡng chiếm miền Nam VN, hòa bình đã có. Ta hãy xem đảng lãnh đạo thế nào, còn người dân lãnh đạn ra sao ?

Kể từ sau 30-4-1975, dưới chính sách sáng suốt, tài tình, thao lược, sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa lý luân chủ nghĩa Mác và thực tiễn, đất nước rơi vào các cuộc khủng hoảng kinh tế liên miên, lạm phát 700%, nhà nước buộc phải đổi tiền mấy lần. Cuộc sống người dân khổ như con chó, ăn độn, cúp điện 1 tuần 3 buổi là những đặc trưng khoảng thời gian đó. Dân chúng miền Nam lớp vượt biên vì lý do chính trị, lớp vượt biên vì lý do kinh tế. Hàng triệu người đã bỏ xứ ra đi, nhiều người đã chôn xác mình trong bụng cá mập hay dưới đáy đại dương. Nhà triết học người Pháp, Jean-Paul Sarte đã khóc khi thấy những xác người VN trôi lềnh khênh trên biển, uy tín ông đã ảnh hưởng nặng nề vì đã sai lầm khi ủng hộ cnsc của Hà Nội.

Có một câu hỏi tôi muốn đặt ra ở đây là: tại sao trong suốt cuộc chiến tranh từ 1954-1975, được mô tả là khốc liệt, người dân VN phải chịu cảnh bom đạn dữ dội hơn thế chiến thứ II, người dân VN chưa bao giờ bỏ chạy ra nước ngoài. Vậy tại sao hòa bình lặp lại, người dân VN lại bỏ chạy ra nước ngoài hàng hàng,lũ lũ.? Họ ra đi vì lý do gì ? Câu hỏi này tôi muốn nhường cho bạn trả lời.

Đó là giai đoạn bi thảm nhất mà người dân Việt được hưởng trong thời bình.

Nếu không có cuộc cách mạng Đông Âu 1989-90, chắc đảng ta cũng chưa tỉnh ngủ. Cái lý luận macxit mà đảng suốt đời nguyện theo đuổi, quyền lực mà đảng bằng xương máu của người Việt dành được chưa bao giờ lại mong manh đến thế. Để giữ vững nó, một mặt đảng khăn gói qua chầu Trung Nam Hải, coi đó là sự xác nhận lệ thuộc về mặt chính trị. Đến nay, những người yêu nước, nhân sĩ, trí thức yêu cầu đảng công khai hiệp ước Thành Đô đó. Bạn biết sao không ? Đảng của bạn thực hiện phương châm: "Yên lặng là vàng".

Về mặt đối nội, đảng vội thay đổi kinh tế theo đường lối tư bản, cái mà đảng ngày xưa ra sức chống, chửi rủa. Còn gì hài hước hơn nữa.

30 năm sau chiến tranh, Hàn Quốc, có Samsung, LG, Huyndai và các tập đoàn nổi tiếng khác. Nhật Bản có Sony, Honda, Toyota và hằng trăm tên tuổi khác. Còn VN có gì? Chỉ có Vinashin, Vinaline và hàng chục tập đoàn ăn hại khác. Đó là sự khác biệt của 2 đẳng cấp: tiến bộ và lạc hậu, văn minh và ngu dốt, giàu có và nghèo đói.

Nhưng cho dù đảng có làm gì đi nữa, những sai lầm về mặt lý luận, hệ thống là không tránh khỏi. Chưa bao giời đảng yếu như lúc này:

Một, về đường lối kinh tế, các tập đoàn kinh tế đã bộc lộ những sai lầm không sao sửa chửa được. Nếu nói ra dài lắm. Sao bao năm làm kinh tế, VN đã nợ 303 tỉ usa rồi đó bạn. Ngạc nhiên chưa ?

Về mặt chính trị-xã hội, biết bao người sẵn sàng vào tù ra khám chỉ để mong muốn xã hội VN thay đổi, trong đó độc quyền về chính trị là không thể chấp nhận được. Và còn rất nhiều nữa.
Chưa bao giờ, kể từ ngày thành lập, đảng phải đi trên sợi dây quyền lực mong manh như hiện nay.
Bao lâu nữa một cuộc cách mạng như Đông Âu sẽ xảy ra ở 4 quốc gia kể trên. Tôi không biết. Không ai biết cả thời điểm chính xác. Nhưng những chống chọi điên cuồng của 4 quốc gia trên trước những làn gió thay đổi cho thấy thời gian chỉ là vấn đề. Nhanh hay chậm mà thôi.

Không phải tôi ghét đảng, bạn yêu đảng mà đảng đứng vững hay sụp đỗ. Đó là bước đi lịch sử và ta có thể thấy những bước đi đó trên bản đồ thế giới. Nơi mà những màu đỏ tượng trưng cho chế độ cs đang ngày càng nhạt đi, mất đi. Thế thôi.

1 nhận xét: