Thứ Ba, 3 tháng 4, 2012

Ba tấm ảnh....."Một Nỗi Buồn"


Việt Nhân

Câu chuyện hôm nay là chuyện của ba tấm ảnh và một nỗi buồn - Nỗi buồn là nỗi buồn chung của chúng ta – Còn ba tấm ảnh thì như tất cả chúng ta đã được thấy, nó xuất hiện trên các trang báo hôm nay, báo giấy cũng như báo mạng.

Tấm thứ nhất là một thanh niên Tây Tạng tự thiêu để phản kháng lãnh đạo cộng sản Tàu là Hồ Cẩm Đào khi ông này đến Ấn Độ, nhìn ảnh mỗ tôi không cầm được cảm xúc. Và chắc chắn không riêng mỗ tôi, tấm ảnh này sẽ làm thế giới xúc động mạnh, người thanh niên còn quá trẻ, tấm ảnh không cần một lời một chữ đính kèm, nhưng ai cũng biết miệng anh đang hét to những lời đòi tự do cho dân anh, độc lập cho đất nước anh. Ngọn lửa đang đốt cháy thân xác anh, anh biết chắc điều đó và anh mong ngọn lửa anh tự thiêu sẽ thiêu rụi chế độ cộng sản Tàu trong tương lai, và nó đang góp sáng ngọn lửa đấu tranh của dân tộc Tạng.


Bức ảnh thứ hai và thứ ba là chụp người Việt mình – Trong bức thứ hai là các cô gái tươi cười, họ háo hức chờ đợi trước cửa một khách sạn ở Hà Nội, anh bảo vệ khá là vất vả để cản họ lại, tay các cô cầm khẩu hiệu bằng chữ Hàn quốc. Đó là các cô gái trẻ cùng trang tuổi thanh niên Tạng tự thiêu, các cô đang chốt ở cửa khách sạn cả giờ đồng hồ để đón “sao Hàn” – Cuối cùng các cô toại nguyện, đã nhìn thấy được người các cô ái mộ, các cô réo gọi í ới tên anh chàng ca sĩ, tay giơ cao khẩu hiệu, xô đẩy, chen lấn để đến gần thần tượng, rõ ràng các cô đang trong cơn phấn khích, cô thì cười rạng rỡ, cô thì sụt sịt trong nước mắt.



Còn bức ảnh cuối là những người bà con nông dân nghèo khổ, quần áo lao động ngồi lê trên vỉa hè - Những người đàn ông đàn bà lam lũ này, mệt mỏi và đầy vẻ nhẫn nhục cam chịu, họ ngồi giống như đang mong đợi một sự bố thí, mà ta thường thấy ở những nơi phát chẩn từ thiện. Trên tay họ cũng cầm biểu ngữ bằng giấy, trong cái nhếch nhác ô hợp đứng ngồi lẫn lộn, họ là dân đi khiếu kiện vì bị quan tham cướp đất. Những người trong tấm ảnh cuối này quả là một sự tương phản với bức nhì, từ quần áo bên ngoài đến nét mặt, cái rõ nhất mỗ tôi nhìn thấy là cái buồn rầu nơi những người dân nghèo lam lũ, nét mặt họ cũng mang một chút gì thẫn thờ tư lự - Không thấy háo hức trên nét mặt, phải chăng họ đã quá quen trong cái trông chờ?.

 

Còn nỗi buồn của mỗ tôi, không biết nói thế nào cho chính xác, mỗ chỉ biết là mình buồn hiu…
Dưới sự đô hộ của Tầu cộng, giữa hai dân tộc Việt và Tạng, chưa có điều gì cho ta biết được trong hai nước, anh nào bị nặng hơn - Vì ai cũng biết hiện nay tình trạng ở Việt Nam không khác chi Tây Tạng. Nhưng ở Việt Nam mang bộ mặt khác hẵn, và khó xét đoán hơn, bởi vì ở Việt Nam có những tay cam tâm làm “Hán nô”, đó là thứ “tự quản” do Tầu cộng dựng nên, là nhà nước bình phong che đậy, cái thực trạng nô lệ của dân tộc. Và quyền tự chủ của nhà nước Việt Xã Nghĩa, thì rõ rệt càng ngày càng sa sút, bởi công tâm mà nói mức độ lệ thuộc của Việt Nam vào mẫu quốc, chúng ta có thể nhìn thấy khá rõ nét qua mức độ “Tầu hóa” hôm nay của nhà nước trên mọi lãnh vực từ chính trị, kinh tế đến văn hóa.

Còn đất nước Tây tạng, đang trong gông xiềng Hán cộng, và sự đấu tranh của dân tộc Tạng cả thế giới đều biết và quan tâm đến - Nhất là dư luận thế giới đều kính trọng vị lãnh đạo tinh thần Đạt Lai Lạt Ma, cùng ngưỡng mộ lòng yêu nước cao độ của dân tộc Tạng, đã có hơn hai mươi vụ tự thiêu cho độc lập của đất nước. Dân Tây Tạng rất hiền hòa và đang bị Tầu cộng đàn áp thô bạo, ngay cả đi nghe giảng đạo mà cũng bị nhốt cả trăm người vào trại cải tạo, nhưng họ vẫn không khuất phục, ngay cả ngày 22/02/2012 vừa qua đối với với người Tây Tạng là ngày đầu năm mới, bình thường đó phải là ngày vui chơi lễ hội ở các vùng người Tây Tạng, nhưng họ đã quyết định không một tổ chức lễ lạc nào được bày ra.

Vì yêu quí con người, chúng ta không cầu mong nơi người khác, hy sinh mạng sống của họ bằng cách tự thiêu, nhưng phải thành tâm mà nói mỗ tôi thán phục vô cùng, đó là sự hy sinh cao cả, lòng yêu nước phải mãnh liệt lắm, mới có được hành động hy sinh cao quí như vậy. Đã từng là người lính, đã chứng kiến bao nhiêu cái chết ngoài mặt trận của đồng đội, vẫn biết là hy sinh cho đất nước, nhưng cái quặn thắt khi nhìn bạn lúc ra đi đó, nó xót sa vô cùng, đôi lần có cả giọt nước mắt không kềm được đã lặng lẻ rơi, mấy ai trong chúng ta không quí sự sống của con người – Lần này mỗ tôi có lại cái xúc cảm đó khi nhìn bức ảnh cậu trai Tây Tạng tự thiêu.

Cách đây ít lâu tôi có lần được thưa “chuyện quê nhà”, một ông bạn già về thăm xứ sở trở qua, ông buông một câu ”bây giờ tuổi trẻ bên đó đua đòi nhau ăn chơi dữ lắm, giàu thì ăn chơi đã đành, nghèo cũng tìm cách cho bằng với người, nên lắm chuyện vì vậy mà phải tù tội bởi làm chuyện phạm pháp để có tiền ăn chơi. Nhìn người lại nghĩ đến ta - Mỗ chỉ mong sao cho thanh niên Việt, biết nói không với những cái vui mà bọn Hán phỉ và Hán nô, đang giăng ra hòng lôi cuốn mọi người vì vui mà quên đi chuyện mất nước, lẫn cái họa diệt vong đang xiết dần sự sống còn của dân tộc.

Lẩn thẩn mỗ tự hỏi không biết bên quê nhà những hình ảnh tự thiêu như thế này có được phổ biến, hay nó lại là một thứ quốc cấm?. Và tuổi trẻ Việt bên ấy khi xem sẽ nghĩ gì?. Ở bên đây cách nay tuần lễ, mỗ tôi được xem những tấm ảnh, chụp các bạn trẻ bên nhà đã khóc chỉ vì đón “hụt” thần tượng Hàn quốc, có cả chuyện “sao” tránh mặt không cho gặp nên các cô khóc. Các bạn nghĩ gì về những giọt nước mắt đó, về những giọt nước mắt thất vọng, hay vui sướng chỉ vì “sao”?, theo mỗ tôi các bạn đã quá dư cảm xúc với những cái không đáng, mà lại quá vô cảm trước hiện tình đất nước… hay ngôi sao Hàn đó quí hơn tổ quốc của các bạn?.

Lòng yêu nước là truyền thống tốt đẹp ngàn đời của người dân Việt, lịch sử đã nói lên điều đó – Đừng chờ đợi nữa, các bạn trẻ Việt Nam hãy cùng đứng lên - Tổ Quốc chúng ta đang lâm nguy

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét