Thứ Sáu, 1 tháng 3, 2013

Buồn thực! đảng viên không có chức quyền chỉ là những củ khoai tây bị người ta lợi dụng!


   CÔNG NHÂN HN
             

Thực ra dân tộc ta đang bị “diễn biến hòa bình” của bè lũ cầm quyền hiện nay dùng uy tín còn sót lại của Đảng trong thời kỳ dành độc lập dân tộc để nắm chính quyền và vơ vét cho gia đình, họ hàng và phe lũ. Từ một Đảng hy sinh vì dân tộc, nhận mọi khó khăn gian khổ về Đảng viên trong thời kỳ chiến tranh, Đảng ta bây giờ đã trở thành tập hợp của bè lũ các quan “cướp ngày” đất đai của nhân dân và bán rẻ tài nguyên cho ngoại bang.



Chúng ta hay tranh luận dường như Đảng CSVN là luôn tốt bất biến, không đổi theo thời gian. Nhưng thực ra từ lịch sử trong và ngoài nước đều dễ dàng nhận thấy Đảng CS là một thực thể luôn thay đổi tùy theo ý thích và luận điểm của người Chủ tịch hoặc người Tổng bí thư đứng đầu. Hãy xem xét thực tế ở nước ngoài trước qua ví dụ của Đảng CS Liên xô: Thời ông Stalin một chiến lược và phong cách lãnh đạo, qua thời Khrutsôp lại một phong cách khác, qua thời Breshnhep lại một chiến lược khác, sau đó qua ông Andropop, ông Gorbachop họ lại nhân danh Đảng CS dẫn dắt nhân dân đi theo những luận điểm khác. Ở TQ cũng vậy, vẫn là hàng chục triệu đảng viên CS đó nhưng thời ông Mao lại trì trệ còn thời ông Đặng Tiểu Bình lại mở cửa và làm kinh tế theo quan điểm “mèo trắng mèo đen bắt được chuột là tốt”. (Đảng CS TQ bây giờ chỉ còn là cái tên để không gây xáo trộn xã hội chứ họ đã vứt bỏ học thuyết kinh tế của chủ nghĩa Mark Lênin lâu lắm rồi và họ điều hành đất nước theo nguyên tắc thị trường hoàn toàn).

Lịch sử Đảng CS ở ta cũng không ngoài quy luật như vậy: Đảng chỉ là cái để người lãnh đạo núp vào đó và sử dụng để giữ cái ghế lãnh đạo của minh chứ chủ thuyết của Đảng lại luôn thay đổi theo chủ kiến của các đời Tổng bí thư. Vẫn với mấy triệu đảng viên Đảng CS VN nhưng Tổng bí thư Lê Duẩn lại thích CNXH kiểu bao cấp, tập trung, ông Trương Chinh lại đi vào xóa bao cấp, ông Đỗ Mười lại muốn công nghiệp nặng và đưa thủ đô lên Xuân hoà, đến ông Lê khả Phiêu, Nông đức Mạnh thì đảng ta dần dần bị TQ mê hoặc và đi vào con đường kinh tế trở thành thị trường tiêu thụ hàng hóa chất lượng thấp của TQ và mặt khác lại là nguồn cung cấp tài nguyên thô để TQ phát triển nền sản xuất của mình. Ở ta tăng trưởng kinh tế là có, bộ mặt đô thị đổi mới nhưng đó là do ta vay nợ nước ngoài và tiền bán tài nguyên, lạm dụng môi trường mà có và cái đó nó có khác gì như ông nông dân xây nhà, mua xe máy, gia đình có vẻ giàu sang hơn nhờ TV, tủ lạnh, nhà cửa mua bằng tiền bán ruộng đất nhưng rồi sau này sống bằng gì?

Thực tế trên cho thấy vẫn là đảng CS đó, vẫn là hàng chục triệu đảng viên đó nhưng các đảng viên không có chức quyền chỉ là những củ khoai tây bị người ta lợi dụng để người cầm quyền thực hiện những gì có lợi cho họ mà không cần tuân thủ bất kỳ luận điểm nào của chủ thuyết Mác – Lê nin với mục đích cao nhất là vơ vét và tư túi càng nhiều càng tốt.

Khi quốc gia cạn kiệt tài nguyên, nền kinh tế hết tiền vì tham nhũng và đầu tư tràn lan vào các doanh nghiệp nhà nước, thế cùng lực kiệt thì bán nước là bước đường cùng đổi lấy tiền vay nặng lãi của anh hàng xóm giàu có để tồn tại là lẽ tất yếu của bất kỳ chính thể nào, không nên ngạc nhiên.

Buồn thực nhưng vận nước chưa đến, biết làm sao được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét