Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2013

Vì sao phải đi đến tận cùng của sự thật?


Caubay Thiem FB

                 

Bài viết này được manh nha đã lâu, khi tôi theo dõi các bài viết, ý kiến trên mạng của nhiều thành phần khác nhau; từ các vị trí thức, "lão thành cách mạng", đến các bạn trẻ trong nước. Nội dung các ý kiến ấy phản ảnh mối quan tâm về tình hình đất nuớc hiện nay. Hầu hết rất đáng phấn khởi, dẫu đó đây cũng còn vài "mắc mứu". Có điều hơi... mất sướng là ý tưởng của tôi đã “bị” cụ Hà Sĩ Phu làm cụt hứng khi ông nói đến rất nhiều, lại nói rất chí lý, chí tình, mạch lạc trong bài “Góp phần “giải mã”một thế hệ dấn thân” mới đây. 


Cũng may, có những điều mình đã nói rồi, người khác cũng nói rồi mà xét thấy vẫn còn cần nói lại. Vì thế tôi mạnh dạn viết, cũng có chăm chú cố gắng để gởi đến bạn đọc một chút gì mới mẻ. 

Trong công cuộc tranh đấu cho tự do, dân chủ, nhân quyền tại Việt Nam hôm nay có một điều rất thuận lợi; đó là đại đa số dân chúng trong và ngoài nước đều đồng thuận ở một điểm: Nhà đương quyền tại Việt Nam hôm nay là một tập đoàn tham nhũng, độc tài, tàn bạo đến vô nhân tính và thậm chí, bán nước! Nói cách khác, ai cũng đồng ý cần phải thay thế bọn người xấu xa đang cai trị đất nước ta. 

Nhưng sự “nhất trí cao” ấy chỉ dừng lại ở đó. Nếu đi sâu hơn chút nữa, sự bất đồng quan điểm nảy sinh. Bất đồng quan điểm vốn là một thuộc tính của xã hội tự do dân chủ và do đó chúng ta không có gì phải bận tâm hay lo lắng, bởi đó là động lực của sự hoàn thiện. Thời gian để đi đến cái đích đồng thuận đó tùy thuộc ở từng vấn đề. Có những vấn đề không bao giờ đạt đến sự nhất trí được, có những mâu thuẫn không bao giờ có thể giải quyết được và cũng có những khác biệt không nên xóa bỏ. 

Tuy vậy hiện đang tồn tại một sự bất đồng mà tôi cho là phải được khai thông càng sớm càng tốt vì nó có phương hại đến công cuộc đấu tranh chung. Đó là nhận định về Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN) có công, có tội gì với dân tộc ta? Sự thật vốn chỉ có một, vậy sự thật về ĐCSVN là gì? Vì sao chúng ta, tất cả người Việt Nam ở mọi phía, cần phải đi đến tận cùng của sự thật trong vấn đề này? Đó là trọng tâm của bài viết. Khác với các cụ Hà Sĩ Phu, cụ Bùi Tín,... tôi không đủ khả năng đi sâu về lý thuyết của Chủ nghĩa Cộng sản. Vì thế tôi chỉ đề cập về "thành tích" của Đảng Cộng sản Việt Nam đối với đất nước một cách cụ thể, dựa vào các sự kiện đã xảy ra. 

Tội ác của cộng sản đối với dân ta thì hầu như mọi người đều đồng ý. Nhưng khi luận về "công" thì vẫn có nhiều người còn cho rằng ĐCSVN có công trong quá khứ. Nổi bật là công đánh thực dân Pháp. Về điểm này tôi xin nhắc lại những ý cũ mà tôi đã nhiều lần trình bày trong các bài chính luận và cả phiếm luận. Đó là cộng sản không bao giờ đánh Pháp cho tổ quốc Việt Nam. Đánh Pháp chỉ là một giai đoạn trong một chuỗi giai đoạn nhằm bành trướng Chủ nghĩa Cộng sản mà kẻ chủ mưu, kẻ quyết định nằm ở bên Nga, bên Tàu. Ngay sau khi ông Hồ theo Đệ tam Quốc tế, nhận chỉ thị của Stalin về nước thành lập chi nhánh Cộng sản Đông Dương thì chiến tranh “giải phóng” đã được hoạch định, bất luận đối tượng cần được “giải phóng” ấy là ai. Nếu lúc đó kẻ cầm quyền không phải là Pháp mà là bất cứ chính quyền nào tại Việt Nam cũng đều bị tìm cách lật đổ. Pháp, Mỹ, phong kiến, cộng hòa gì chắc chắn cũng bị ông ta chống cả. Thậm chí, nếu lúc ấy Việt Nam đang có một thiên đường nhưng không phải “thiên đường cộng sản” thì xương máu vẫn cứ rơi. Nói đó là chủ trương của Quốc tế Cộng sản thì có phần mơ hồ vì khái niệm “Quốc tế Cộng sản” chỉ có trên sách vở; thực chất chỉ có hai ông chủ lớn là Nga và Tàu. Đó là hai đế quốc mà ngày nay ai cũng nhận thấy là dã man, thâm độc nhất lịch sử nhân loại. 

Cũng như thế, tất cả tai họa trên đầu dân Việt từ Cải Cách Ruộng Đất cho đến chiến tranh Nam Bắc đều được định đoạt bởi ngoại bang mà Đảng Cộng sản Việt Nam chỉ là kẻ thừa hành, là tên lính tiền tiêu. Tên lính tiền tiêu chứ không phải là chiến sĩ cách mạng!

Nếu chỉ nhìn phớt qua lịch sử thế kỷ qua, vai trò chống Pháp của ĐCSVN quả có nổi trội. Tuy nhàm nhưng đành phải lặp lại rằng cuộc Cách mạng Tháng Tám là sự góp sức của toàn dân, sau đó ông Hồ đã tiêu diệt mọi thành phần quốc gia khác để ôm trọn công lao về phần mình. Những chiến sĩ tham gia chiến thắng Điên Biên Phủ không chỉ gồm những người theo cộng sản mà là lớp người đầy nhiệt huyết quyết tâm đánh bật tận gốc thực dân Pháp ra khỏi nước ta. Thế nhưng sau đó ĐCSVN đã mặc nhiên quơ vào là công trạng của họ. (Chưa nói đến chiến thắng ấy ngày nay đã bị phơi bày là do sự chỉ huy của các tướng Tàu cộng.)

Niềm sung sướng, tự hào vô bờ bến của nhân dân khi đuổi được giặc ngoại xâm đô hộ chúng ta gần cả thế kỷ đã làm nhiều người mất tỉnh táo, vì vậy không nhận ra bản chất đích thực của ông Hồ và đảng của ông, dẫu sau đó đã chịu trăm cay nghìn đắng vì Bác và Đảng. Tình yêu nước nhập nhằng với tình yêu Bác Đảng ấy mãnh liệt đến độ khi bị phản bội nhiều người vẫn không tin, vẫn tìm lý lẽ tự đánh lừa chính mình bởi không muốn mất đi thần tượng. Nhiều nạn nhân trong CCRĐ đã gọi tên ông Hồ trước khi chết. Nhiều người tuổi trẻ đã cắt máu tòng quân vào Nam chiến đấu chỉ vì đó là ước nguyện của Bác, là tiếng gọi của Đảng. 

Đến bây giờ nhiều người vẫn tin “một cách lương thiện” rằng ông Hồ là cứu tinh của dân tộc! Họ thuộc vào trường hợp thứ hai trong 3 trường hợp loại trừ nhau trong bài viết của ông Hà Sĩ Phu, “lương thiện mà theo cộng sản thì không thông thái.” Nhiều người thông minh lắm nhưng vẫn không thông thái. Trước đây không thông thái vì bị bưng bít, nhưng bây giờ vì sao vẫn chưa sáng? Tôi nghĩ họ cũng như cô gái mới yêu lần đầu, lại yêu nhầm bác sở khanh. Cô gái thì vẫn thông minh đấy nhưng bác Sở đẹp trai quá, ăn nói khéo léo quá nên đâu còn thấy gì nữa. 

Điển hình của hiện tượng đó là nhiều vị "cách mạng lão thành" như tướng Nguyễn Trọng Vĩnh ở miền Bắc và ông Lê Hiếu Đằng ở miền Nam. Họ vẫn xem ông Hồ là cha già dân tộc và quá khứ theo cộng sản là đúng đắn. “Có vị còn khăng khăng rằng: Nếu bây giờ lịch sử lặp lại thì ông ta cũng lại chọn đúng con đường cũ chứ không thể khác (ghê thiệt!)” (Hà Sĩ Phu). Họ tự nhận là “người cộng sản chân chính” và chỉ không bằng lòng với những người đang cầm quyền hiện nay mà họ cho là bọn phản bội, thoái hóa.

Tôi cho rằng cộng sản “chân chính” hay “thoái hóa” thì cũng đều là cộng sản. Mà cộng sản thì đã bị loài người văn minh loại bỏ, ngay tại cái nôi của nó. Không có cái gì chân chính tốt đẹp mà bị cả thế giới đồng loạt phỉ nhổ cả. Từ một câu nói, một bài văn cho đến một chủ thuyết, khi đã bị tuyệt đại đa số phê phán, cự tuyệt thì nên đặt nghi vấn về giá trị của nó mà không nên ngoan cố bám lấy. Đó là thái độ biết phục thiện, cầu thị của người trí thức.

Nhiều người cho rằng quá khứ là chuyện đã qua, quan trọng là chuyện hiện tại, chúng ta cần gác lại quá khứ để đồng hành xây dựng hiện tại và tương lai. Chuyện quá khứ nên được tha thứ, chẳng nên hẹp hòi truy tận cùng để làm thương tổn những người có lòng với đất nước. Sung sướng gì cho mình khi dằn vặt, hành hạ kẻ khác? Đúng vậy, nếu niềm tin, tự hào về quá khứ ấy không gây phương hại đến hiện tại. Ác thay, sự ngộ nhận về công lao của ông Hồ và ĐCSVN rất tai hại cho sự nghiệp tranh đấu cho dân chủ hiện nay vì kẻ cầm quyền sẽ tận dụng điều đó để duy trì sự thống trị. Đó là nguyên nhân sự tồn tại của lăng Ba Đình, của việc “học tập tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh”. 

Một trong những cách kẻ cầm quyền lợi dụng là nhập nhằng giữa yêu nước, yêu chủ nghĩa xã hội, yêu bác, yêu đảng. Ngày nay “chủ nghĩa xã hội” không còn ăn khách nữa, họ cố khai thác ba thứ còn lại là yêu nước, yêu Bác, yêu Đảng. Ngộ nhận đó khiến nhiều người lương thiện sẵn sàng đứng sau lưng Đảng khi hữu sự. Thế là kẻ bạc bịp lại thành công! Kẻ bịp ấy sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào, kể cả xương máu nhân dân, khi cần thiết để thắng ván bài cuối cùng, như được cảnh cáo dưới đây.

Trong một lần ghé thăm báo Người Việt ở Nam California, nhà bất đồng chính kiến người Trung Quốc Ngụy Kinh Sinh đã nêu ý kiến rất đáng chú ý, xin trích một đoạn từ báo Người Việt:

" Ông chia sẻ rằng việc các nhà bất đồng chính kiến tại Việt Nam dùng “lòng yêu nước” trong việc tranh chấp về biển đảo giữa Trung Quốc và Việt Nam để tấn công nhà nứơc Hà Nội “là một hành động ngây thơ,” khiến ông hơi quan tâm.
“Ðừng rơi vào cái bẫy của nhà cầm quyền!” ông nói.
Theo ông, các chế độ độc tài cộng sản “rất điêu luyện” trong việc “lợi dụng lòng yêu nước” để mị dân, với mục đích “cướp chính quyền hay củng cố chế độ của họ” như lịch sử đã chứng minh.
“Ngày nay, Trung Quốc đang dùng tinh thần quốc gia để cai trị dân họ, và Việt Nam cũng thế!”...
...“Các nhà bất đồng chính kiến phải khôn ngoan và cẩn thận để đừng biến chính mình thành công cụ!”
Thí dụ, ông nói, nếu “bị dồn vào đường cùng,” thậm chí, Việt Nam có thể khai chiến tranh với Trung Quốc, và dĩ nhiên là họ sẽ thua trận, nhưng họ vẫn sẽ thắng lớn, vì họ đã “lợi dụng lòng yêu nước” để hợp pháp hóa được chính quyền của họ." (Hết trích.)

Câu:"việc các nhà bất đồng chính kiến tại Việt Nam dùng “lòng yêu nước” trong việc tranh chấp về biển đảo giữa Trung Quốc và Việt Nam để tấn công nhà nứơc Hà Nội “là một hành động ngây thơ,” mới nghe hơi chói tai vì lẽ lòng yêu nước là yếu tố mà chúng ta cần có để đối đầu với kẻ bán nước và quân xâm lăng. Nhưng nghiệm lại điều đó rất có lý nếu chúng ta gởi gắm lòng yêu nước không đúng người đúng chỗ. 

Theo dõi sinh hoạt trong thời gian qua trên các diễn đàn tôi thấy nhiều lần các bạn trẻ bộc lộ niềm hân hoan, phấn khởi, ủng hộ mỗi khi thấy các lãnh đạo cộng sản phát biểu - chỉ phát biểu thôi chứ không làm gì cả - những lời đạo đức, nhân nghĩa hoặc kích thích lòng tự hào dân tộc. Ví dụ, tướng Nguyễn Chí Vịnh, trong một cuộc phỏng vấn đã nói “cương quyết bảo vệ chủ quyền biển đảo” thì liền được khen ngợi nhiệt thành với nhiều comments. Các bạn trẻ ấy đã dễ dàng quên đi một thực tế là ông ta chả bao giờ dám nhắc tên người bạn vĩ đại phương Bắc cả; mà ngược lại, không ít lần ông ta và các tướng tá khác trong quân đội cộng sản đã tỏ lòng biết ơn kẻ thù truyền kiếp ấy.

Mặt khác, nạn tham nhũng ở Việt Nam đã lan tràn khắp nơi từ lâu lắm; thế mà khi ông Trương Tấn Sang chỉ cần phát biểu “Một con sâu đã nguy hiểm huống hồ cả một bầy sâu” thì hầu như cả nước hoan hô, xem ông như một niềm hy vọng. “Đối tượng” của ông Sang rõ ràng là ông Nguyễn Tấn Dũng chứ chắc gì đã chống tham nhũng. Cũng tương tự, nhiều người hy vọng vào ông Nguyễn Bá Thanh cũng chỉ qua vài câu nói rất bình dân… học vụ! Họ quên các ông ấy là ai, từ đâu tới! Họ quên chính các ông ấy cũng là những con sâu bự hay đã nuôi dưỡng cả bầy sâu trong suốt nhiều năm qua! Sự nhẹ dạ cả tin đó một phần xuất phát từ ảo ảnh đẹp đẽ còn sót lại, là vốn liếng mà ĐCSVN cướp được từ thời…kháng Pháp! 

Cướp chính quyền và duy trì quyền cai trị luôn luôn là mục tiêu hàng đầu của ĐCSVN chứ không phải “độc lập - tự do - hạnh phúc.” Điều đó lại được khẳng định khi mới đây ông Nguyễn Phú Trọng đăng đàn tại Vĩnh Phú lên án việc đòi bỏ điều 4 Hiến pháp là “suy thoái đạo đức!" Ông ta đã cho thấy sự tham lam, ngoan cố, bất chấp ý dân. Từ đó suy ra rằng ĐCSVN sẵn sàng làm bất cứ điều gì để tồn tại. 

Một giả thuyết, là đến đường cùng, lúc uy tín sụp đổ không thể cứu vãn được, ĐCSVN sẽ làm như ông Ngụy Kinh Sinh cảnh báo bên trên, là sẽ gây chiến tranh, kể cả chiến tranh với ông thầy Trung Quốc, để lôi kéo người dân đứng về phía họ. Đó sẽ là một cuộc chiến giả nhưng dùng xương máu thật. Giả vì chỉ là phương tiện tạo “chính nghĩa” nhất thời chứ không vì quyền lợi quốc gia. Trong trường hợp đó, nếu không sáng suốt thì nhân dân ta lại tiếp tục bị lừa bịp, lại góp vốn cho kẻ lừa đảo. Nói như vậy thì nếu có chiến tranh với Trung Quốc, không lẽ người Việt chúng ta không tham gia chống giặc? Có chứ! Chúng ta chắc chắn sẽ đoàn kết để đánh bại kẻ thù truyền kiếp như cha ông ta đã làm cả ngàn năm nay, nhưng sẽ không đứng dưới lá cờ của ĐCSVN. Để có sức mạnh mà không đứng vào hàng ngũ bọn người bất lương thì con đường duy nhất là phải loại trừ chúng để dành lại quyền làm chủ đất nước thực sự về cho nhân dân.

Vậy thì điều cụ thể chúng ta có thể làm bây giờ là gì? Theo tôi, trước hết là phải nhận chân được ĐCSVN là ai và mục đích của kẻ đưa nó vào nước ta. Nhận chân được là cộng sản chưa bao giờ, không bao giờ và mãi mãi không bao giờ vì lợi ích dân tộc ta. Được như thế tức là đã quán triệt phương châm: “nghe, thấy, hiểu và… ghét”, chứ không phải thương! 

Hơn bất kỳ dân tộc nào, người Việt Nam hôm nay cần phải đi đến tận cùng sự thật của lịch sử để có thể tiến về phía trước. Mạnh dạn, dứt khoát, không lưu luyến ảo ảnh của ánh trăng… lưỡi liềm dưới đáy nước bên đàng của một thời bồng bột, thơ ngây. Trên con đường đó, xin mọi người, nhất là những người đã một thời say đắm, dấn thân… hãy để Bác và Đảng ở lại bên vệ đường lịch sử cho nhẹ hành trang! 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét