Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2013

LẠI MỘT ANH DỐT LÊN TIẾNG



  ĐẠI NGÀN   
                             

Nguyên tắc chính yếu của con người là tự do. Nguyên tắc chính yếu của xã hội là phát triển. Chính con người tự do làm xã hội phát triển mà không là gì khác. Con người tự do phát triển khoa học kỹ thuật, con người tự do phát triển kinh doanh lành mạnh, cần thiết, đó là hai yếu tố chính cho việc đi lên của lịch sử loài người. Nguyên tắc tự do cũng là nguyên tắc của muôn vật, của tự nhiên. Nguyên tắc phản tự do chỉ là các tình huống đặc thù riêng biệt. Cây mọc trong rừng, cá sống dưới biển là tự do. Cây được trồng trong chậu, cá được nuôi trong hồ, đó là sơ thích riêng của một số người. Mây bay trên trời là tự do, nước chảy trong sông hồ là tự do. Sự hạn chế của mây bay, của nước chảy, đó chỉ là các trường hợp đặc thù, khách quan của thiên nhiên.


Thế giới hay lịch sử con người cũng vậy. Mỗi cá nhân từ cổ chí kim đều luôn phát triển tự do. Đó là quy luật khách quan, tự nhiên. Có những hoàn cảnh làm hạn chế hay hủy hoại tự do của con người, đó chỉ là các tình huống đặc thù, riêng biệt. Con người nếu chỉ như gà nhốt trong lồng, như cá nuôi trong ao là phản lại ý muốn, giá trị, phản lại nhân cách vốn có của con người. Nếu lịch sử con người từ cổ chỉ kim chỉ hoàn toàn kiểu như thế, hoàn toàn độc tài độc đoán trong mọi tình huống bởi những cá nhân hay nhóm người nào đó, nhân loại đã tự đào thải, tự hủy diệt từ lâu rồi.

Khi Mác đưa ra lý thuyết năm hình thái phát triển xã hội lần lượt của con người (cộng sản hay công xã nguyên thủy, nô lệ, phong kiến, tư bản chủ nghĩa, cuối cùng là xã hội cộng sản khoa học), thật sự ông ta chỉ đúc kết một phần lịch sử đã có trong một chừng mực nào đó, ông ta chỉ rút tỉa từ nhiều lý thuyết khác nhau của nhiều tác giả đã có trong lịch sử xã hội trong việc giải thích các bước phát triển khách quan tự nhiên của xã hội. Đó là các lý thuyết mô tả thuần túy lịch sử xã hội trong quá khứ mà không hề rút ra những kết luận vỏ đoán, chủ quan nào trong tương lai như kiểu mà Mác đã làm.

Chính Mác đã dùng học thuyết về quy luật “biện chứng” của Hegel, kết hợp với lý thuyết về bạo lực (violence) của Engels, để đưa ra nguyên tắc giai cấp đấu tranh và luận đoán về xã hội cộng sản khoa học trong tương lai mà mọi người đã rõ. Mác tự cho lý thuyết của mình là khoa học, bởi vì ông ta tin tưởng tuyệt đối nguyên lý “biện chứng” của Hegel là tuyệt đối khoa học. Mác chủ trương đấu tranh giai cấp bằng bạo lực là thiết yếu, bởi vì ông ta cho bạo lực là bà đẻ của lịch sử.

Nhưng hãy nhìn vào lịch sử hàng ngàn năm đấu đá nhau của dân tộc Trung hoa trong thời cổ đại, lịch sử của đế chế La Mã thời cổ đại, lịch sử của đế chế Mông cổ, đấu tranh giai cấp có gì rõ ràng hay không, kinh tế xã hội có thật sự phát triển hay không, khoa học và đời sống có những thành quả gì ngoạn mục hay không. “Biện chứng” ở đây là biện chứng gì trong hàng ngàn năm như thế, hay thực chất chỉ là sự độc tài sắt máu của những cá nhân hay nhóm cá nhân tranh bá đồ vương vì các quyền lợi phe nhóm riêng lẫn nhau. Cái nhìn gọi là “khoa học” về lịch sử của Mác chính là ở đó.

Song điều quan trọng nhất của Mác, là chỉ nhìn vào mặt trái hay các yếu tố tiêu cực của thời kỳ nền kinh tế tư bản chủ nghĩa mới phát triển để kết luận võ đoán rằng tư hữu là nguồn gốc của giai cấp, nên để tiến tới xã hội cộng sản khoa học không còn giai cấp thì phải xóa bỏ tư hữu bằng cách đấu tranh chống giai cấp trong bạo lực. Và để tiến tới mục đích tối hậu đó, chuyên chính vô sản đúng là khẩu hiệu mà chính Mác đề cao lên trước nhất. Đây cũng là lý do và nền tảng để chế độ Nga sô viết được thành lập lên ở Nga năm 1917 bởi Lênin. Đó cũng là ý nghĩa tại sao khẩu hiệu kêu gọi diệt “trí, phú, địa, hào” thực tế đã được tung ra mạnh trong thời kỳ Xô viết Nghệ Tỉnh ở VN vào những năm 1930 của thế kỷ trước.

Ngày nay thì cả Nhà nước Liên Xô và khối cộng sản Đông Âu trước kia đã sụp đổ và hoàn toàn biến mất. Bốn nước cộng sản còn lại trong đó quan trọng nhất là Trung Quốc và Việt Nam đều đã đi vào nền kinh tế thị trường tư bản tự do và hội nhập quốc tế toàn cầu. Điều đó có nghĩa các tiên liệu hay dự báo trước kia của Các Mác lẫn Lênin đều đã hoàn toàn phá sản. Đây là một thực tế hoàn toàn tự nhiên, khách quan, mà chỉ có những con đà điểu mãi húc đầu vào các mới không nhìn thấy hay không chịu nhìn thấy.

Vậy thì cái sai hỏng của Mác chỉ là cái đoán liều, cương đại, vì dựa vào những ý tưởng vu vơ. Cái nguy hiểm của Mác là chủ trương chuyên chính, độc tài độc đoán, tức chuyên chính vô sản đã gây ra và để lại bao hậu quả đáng tiếc của nhân loại cũng như ở nhiều nước mà ai cũng thấy. Trường hợp Bắc Triều Tiên ngày nay nếu đó không phải là con đẻ của học thuyết Mác thì là con đẻ của ai vào đấy. Đó là một nhà nước phong kiến dã man, lạc hậu, phản nhân bản trong thời hiện đại mà ai cũng rõ.

Do thế lập luận cho rằng “dù đến mươi năm sau, VN, TQ có đa nguyên đa đảng thì cũng chỉ là họ định hướng tiến lên CSCN nhưng phải kinh qua giai đoạn Tư bản chủ nghĩa mà thôi. Trước đây họ sai lầm vì đốt cháy giai đoạn, nay họ sửa sai lại phải tiến từ từ theo đúng qui luật tiến hóa 5 giai đoạn của loài người mà Các Mác đã tìm ra” quả đúng là cách suy nghĩ lấp liếm, trò hề. Bởi lẽ nếu quy luật lịch sử là khách quan như thế, cần gì phải “đốt giai đoạn”, có phải là vì tối ngu, tối dại hay không ? Nhưng chưa chắc đó là quy luật đã “do Mác tìm ra”, mà thực chất chỉ do Mác đoán mò. Đoán mò một cách kệch cỡm và vô nguyên lý khách quan. Bởi nguyên lý tự do như từ đầu đã nói luôn phải đi theo với nguyên tắc thị trường và nền tư bản chủ nghĩa phát triển mà không là điều gì khác. Cái dốt nát của Mác là hiểu sai ý nghĩa của các ý niệm tư hữu, giai cấp, tư bản nói chung. Mác gà mờ đã hiểu trật sự khác nhau hay sự dị biệt giữa phương tiện và cứu cánh, cứ khư khư cho phương tiện cũng là cứu cánh, sự ấu trĩ ngây thơ chính là như thế. Cái được gọi khoa học của Mác thực chất chỉ là “khoa học” dỏm, khoa học kiểu chủ quan, đoán mò, tức hoàn toàn phi khách quan hay hoàn toàn phi khoa học và phản khoa học. Điều này chính thực tế lịch sử cận đại của nhân loại đã chứng minh ở khắp nơi cho tới nay mà không phải chỉ là lý luận.

Bài viết ngắn này đúng ra phải ở dưới dạng của kiểu bài chính diện. Nhưng thật sự tôi hoàn toàn không có thì giờ để nói nhiều, do vậy chỉ hay đơn giản viết theo kiểu bài phản hồi thế thôi. Điều đó thật hoàn toàn bất đắc dĩ, bởi vì những bài viết phản hồi phần lớn chỉ có tính cách sơ lược, trong khi yêu cầu chính yếu hiện nay của xã hội nước ta là phải cần có nhiều bài viết đầy đủ các ý tứ, các chi tiết, các khía cạnh nhiều vấn đề quan trọng, cốt yếu nhằm để góp phần nâng cao dân trí toàn dân là điều rất nên đáng làm nhất vì nó vô cùng cần thiết và quyết định để nhằm đưa đất nước tiến tới một xã hội hoàn toàn tự do, dân chủ đúng nghĩa đầy đủ thật sự.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét