Toan Luong
(Chú thích: Người còn một dép trong hình là biểu tình viên Lê Thiện Nhân)
Tôi vẫn đi dù chân còn một dép
Vẫn xuống đường dù giây thép gai giăng
Vẫn hô vang cho thế giới nghe rằng:
“Tôi chẳng sợ những phũ phàng rơi xuống!”
Khi tâm huyết đã soi đường chỉ hướng
Mạng cũng thường, một dép nghĩa gì đâu?
Đường tôi đi giông bão phủ lên đầu
Mưa rát mặt và chông gai đầy lối...
Nhìn non nước giữa một màu đen tối
Không còn gì mất nữa, phải không em?
Hãy cùng tôi chân cứng đá mau mềm
Đi! Đi nữa! Dù chỉ còn một dép!
Khì trước mặt giương đầy bao lưỡi thép
Dùi cui hay lựu đạn khói cay mù
Tôi phải đi hòng xóa hết âm u
Và phá sập những ngục tù man rợ!
Anh chị hãy xua đi từng nỗi sợ
Bước cùng tôi đi khắp mọi con đường
Để nghe lòng thấm mặn muối đau thương
Nhìn đất nước đang cúi đầu ôm nhục!
Quê hương đó đang xây thành địa ngục
Để giam người yêu nước chống xâm lăng
Tôi phải đi để nhân loại tin rằng
Dân nước Việt không chỉ toàn bại não...
Như những kẻ đang nắm quyền lãnh đạo
Óc và tim đã thoái hóa đi dần
Đang cúi đầu hèn giặc, ác cùng dân
Chỉ mưu tính những lợi quyền, bổng lộc!
Tôi vẫn tin một mùa xuân dân tộc
Sẽ bùng lên trong một sớm mai nào!
Hẹn với lòng sẽ bước xuống bên nhau
Đi! Đi nữa! Dù không còn cả dép!
Nguon FB : https://www.facebook.com/photo.php?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét