Dân Nam
Chiến tranh, đối với quân đội cộng sản miền bắc, chỉ người lính là phải chịu hy sinh nặng nề hơn ai hết, đời trai, tuổi thanh xuân, hạnh phúc gia đình riêng, phải hy sinh cả xương và máu của chính mình. Các cấp tướng lĩnh phục vụ cho các cấp lãnh đạo chính trị. Lãnh đạo chính trị thì phục vụ cho mưu đồ cá nhân, chức vụ, địa vị, quyền lợi bản thân!
Những tướng lĩnh bão vệ dân tộc, bão vệ đồng bào trước ngoại xâm là những danh tướng nghìn đời bất diệt. Những tướng lĩnh để cho dân tộc, đồng bào bị giặc sát hại, để cho lãnh thổ quốc gia bị giặc chiếm đóng, cướp đoạt, thôn tính những tướng như thế là tướng tồi. Tướng mà gây tổn thất quá lớn cho binh sĩ dưới quyền cũng là tướng tồi.
Vỏ Nguyên Giáp đã giết chết, đã nướng, đã thúc đẩy bao nhiêu đơn vị, bao nhiêu binh sĩ, bộ đội của các đơn vị chính quy miền bắc và du kích quân miền nam (MTGPMN do bộ chính trị đảng cộng sản Hà Nội tổ chức) vào các cuộc tấn công với kỹ thuật gọi là “Biển Người”? Không ai biết! Không có thống kê chính thức nào. Chỉ biết số người của quân chính quy miền bắc, du kích miền nam chết trong các cuộc tấn công tự sát, tấn công chỉ để “lấy tiếng” kiểu này là nhiều, nhiều lắm!
Các cuộc tấn công biển người Giáp áp dụng đã bắt đầu từ năm 1964 đến cao điểm Mậu Thân. Sau Mậu Thân, các cuộc tấn công biển người vẫn áp dụng đến ngày cuối của cuộc chiến tranh Việt Nam. Chiến tranh Việt Nam kéo dài tính từ 1959 đến 1975.
Tấn công Biển Người là chiến thuật Mao Trạch Đông đã áp dụng ở Hoa Lục trong chiến tranh chống quân đội của phe quốc gia, Quốc Dân Đảng, do thống chế Tưởng Giới Thạch lãnh đạo. Mao Trạch Đông đã áp dụng chiến thuật biển người trong chiến tranh Korea. Chiến thuật này sau đó Vỏ Nguyên Giáp đã học, đã áp dụng trong chiến tranh Việt Nam!
Tấn công biển người là ra lệnh cho lực lượng tấn công với một quân số đông nhiều lần hơn quân trú phòng của đối phương, xông thẳng, vượt qua hàng rào bão vệ dày đặc dây théo gai, mìn bẩy, lựu đạn gài dưới mưa đạn pháo binh, phi pháo ào ạt của quân trú phòng với hy vọng dùng sức người đông đảo tràn ngập vị trí của đơn vị quân đang trú phòng. Sức con người bằng xương, bằng thịt, với đôi dép làm bằng vỏ xe hơi cũ của Trung cộng cấp cho, tất nhiên binh sĩ, bộ đội miền bắc phải thi hành lệnh tấn công kiểu này phải chết vô số!
Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng, Trường Chinh, Lê Đức Thọ, Võ Nguyên Giáp…đánh giặc cho Trung cộng, Trung cộng cấp vủ khí, đạn được, quân trang, quân dụng, quân nhu (đồ dùng cho quân đội. Giày để binh sĩ mang là quân trang) giày của người lính trận VNCH là giày bố đi rừng, suốt chiều dài của đế giày có một lớp thép bão vệ chân. Giày Trung cộng cấp cho binh sĩ cộng sản miền bắc làm bằng vỏ xe hơi cũ, trần trụi. Nón của người lính VNCH là nó sắt để bão vệ đầu của người lính. Công dụng của quân trang miền nam VNCH giày và nón sắt là để bão vệ phần nào sinh mệnh của người lính trong chiến đấu. Quân trang của Trung cộng cấp cho quân đội cộng sản miền bắc là dép cao su làm bằng vỏ xe hơi, nón cối làm bằng carton, tức giấy bồi, và nón tai bèo mà hệ thống tuyên truyền của cộng sản ở miền bắc đã tốn bao công sức để thi vị hóa nó, chiếc nó tai bèo rẻ tiền.
Quân viện của Trung cộng cấp cho quân đội cộng sản miền bắc không phải là cho không, mà là cho vay, phải cầm thế bằng văn kiện giao Hoàng Sa, Trường Sa, Biển Đông cho Trung cộng, 1958. Chỉ với nguồn giá trị hải sản đời đời,và hàng ngày của Biển Đông không mà thôi, cũng đáng giá trăm ngàn, triệu lần hơn giá trị tổng chi phí chiến tranh mà Trung cộng đã cho Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng vay mượn!
Chiến tranh chấm dứt, cộng sản Hà Nội lại còn phải trả bằng một phần vàng trong tổng số mười bảy tấn vàng đã cướp được từ tổng nha ngân khố của người miền nam, VNCH.
Tướng mà thúc quân sát hại đồng bào mình thì đấy không phải là tướng mà là giặc. Bên cạnh biệt tài thúc quân, binh sĩ, bộ đội miền bắc, du kích miền nam xông vào rừng dây chì gai, để chết dưới mưa bom, đạn vang rền, đinh tai, điếc óc, Võ Nguyên Giáp đã thúc quân miền bắc sát hại hơn năm ngàn đồng bào Huế vào Tết Mậu Thân. Chưa hết, gần tàn cuộc chiến tranh, bắc quân dưới sự chỉ huy của Vỏ Nguyên Giáp đã pháo kích, đã bắn đạn đại bác thẳng vào đoàn người chạy loạn từ miền Trung vào nam! Máu, thịt, người chết bị đoàn xe chạy loạn cán nát bét, nhòe nhoẹt gần như phủ đầy quốc lộ 13, Đại Lộ Kinh Hoàng.
Võ Nguyên Giáp, danh tướng của quân đội cộng sản, đã thể hiện tài năng quân sự, thành tích yêu nước, yêu đồng bào với đồng bào Việt Nam của mình như thế.
Cuối đời, trước khi bị đột quỵ, tàn phế, Võ Nguyên Giáp còn tự hào nhắc lại thành tích tấn công, chiếm Huế hồi Mậu Thân, Giáp đã không nhắc đến hơn năm ngàn người dân Huế đã bị quân của Giáp giết chết, bị trói bằng dây thừng, bị đập đầu bằng vật nặng, bị chôn sống, bị bắn, bị xỏ xâu bằng dây chì gai và giết chết.
Võ Nguyên Giáp đã sống đời của một người gần như toàn thân bất toại, nhưng não bộ vẫn còn năng lực làm việc , dù không toàn phần, trong nhiều năm trước khi chết.
Giáp đã nghĩ gì về cuộc đời mình, về những hành động của mình ở vào giai đoạn cuối đời này? Không ai biết. Nhưng trước con mắt và sự hiểu biết của người nhân thế, người ta chỉ biết luật của Trời tuy vô hình mà hiển hiện. Lưới Trời lồng lộng, tuy thưa nhưng một khi đã làm ác, không ai tránh được hình phạt của Thượng Đế Chí Tôn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét