Thứ Tư, 28 tháng 5, 2014

CS Làm VN Mất Một Cơ Hội Thoát Khỏi TC


Vi Anh

                   

Trong bang giao giữa Mỹ và VNCS cũng như trong quá trình TC xâm chiếm biển đảo của VN, chưa bao giờ các giới chức thẫm quyền của Mỹ lên tiếng phản đối TC mạnh mẽ như trong kỳ TC đưa giàn khoan dầu khổng lồ vào vùng đặc quyền kinh tế của VN. Ngoại Trưởng Mỹ lên án hành động đó của TC là hành động khiêu khích, Phó TT Mỹ, Tổng Tham Mưu trưởng Liên quân Mỹ lên án nặng đô hơn, đó là hành động “khiêu khích” và “nguy hiểm” và đòi hỏi Bắc Kinh phải triệt thoái giàn khoan khi Đại Tướng Phòng Phong Huy, Tổng Tham Mưu Trưởng của TC viếng thăm Washington. Thế nhưng sau đó CSVN viện lẽ công nhân biểu tình chống TC có “bạo loạn” ở hai khu kỹ nghệ Miền Nam và Miền Trung, cấm dân chúng biểu tình chống TC và cũng không ngó ngàn vì tới Mỹ. Bộ Công an của VNCS còn tỏ vẽ nghi ngờ bạo loạn có dính líu với “lực lương thù địch”, một từ ngữ CSVN thường dùng để chỉ người Việt đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền VN, mà lực lương lớn nhứt, tiên phuông là cộng đồng người Mỹ gốc Việt ở Mỹ. Thế là từ đó Mỹ im lặng. Coi như CS làm VN mất một cơ hội bằng vàng hiếm có để VN cứu nguy đất nước, chận đà Trung Cộng chiếm cứ biển đảo của VN.


Hầu hết các nhà chiến lược đều thấy bàn cờ Á châu Thái Bình Dương muốn phá thế cờ của TC chiếu bí VN trong vấn đề biển đảo, trên phương diện ngoại giao và quân sự, Mỹ là điều kiện cần và đủ, không có không được. VN đi với Mỹ thì chẳng những không sợ mất đất và biển, mà còn hoà giải được với người dân, tạo được nội lực dân tộc và đạt được hai điều kiện tiên quyết cho sự phát triển bền vững về kinh tế, chánh tri- đó là tự do, dân chủ.

Các chiến lược gia Đông Phương thường tin rằng cùng tắc biến, biến tắc thông, thông tắc cữu. Có một con đường, con đường đang mở rộng để nhân dân VN trong ngoài nước và nhà cầm quyền Việt Nam trong nước cùng thay đổi một phần để cùng góp một bàn tay cứu nguy quốc gia dân tộc. Bằng nội lực dân tộc của mình. Với sư yễm trợ của Mỹ đang trở lại Á châu Thái bình dương, bao vây quân sự và kinh tế TC.

Con đường đi với Mỹ đó là con đường của người dân Việt ở Bắc ở Trung, ở Nam và ở hải ngoại muốn. Muốn đi thẳng với Mỹ, không cần vòng vo qua ngỏ Paris, Tokyo, Bắc kinh hay Mạc tư khoa gì cả. Để tự vệ chánh đáng, để cứu đất nước khỏi bị quân Tàu xâm thực, VN khỏi bị Bắc thuộc lần thứ tư. Con đường đó thuận họp với xu thế thời đại dân chủ hoá toàn cầu và nguyện vọng của người Việt muốn bảo vệ được giang sơn gấm vóc. Còn bắt tay thế nào để không bị lệ thuộc, không bị những chánh khách Mỹ thực dụng đến trơ trẽn bán đứng - thiết nghĩ người Việt trong ngoài nước đã có nhiều kinh nghiệm. Nhứt là VN bây giờ ba triệu người Mỹ gốc Việt công dân Mỹ, thời VNCH chưa có, chắc biết vận dụng thế đứng của mình như người Mỹ gốc Do thái đối với chánh quyền dân cử Mỹ, để lo cho nước nhà Việt Nam.

Không còn nghi ngờ gì nữa Mỹ đã mạnh dạn trở lại Đông Nam Á mà chánh yếu là Việt Nam. Biển Đông của VN đang bị TC giành giựt là một điểm nóng sát với con đường hàng hải của 70% hàng hoá chở bằng tàu trên thế giới và 90% nhiên liệu của các nước Bắc Thái bình Dương mà Nhựt và Nam Hàn là hai nước Mỹ có hàng chục ngàn quân đang trú đóng.

Các nước Đông Nam Á coi Mỹ như lá chắn, như trọng tài trong các xung đột vùng của các nước Đông Nam Á đối với TC đang bánh trướng và bá quyền. Cái gì chưa chắc, nhưng cái chắc là cái lợi trước mắt và đoản kỳ cho VN là TC không dám tấn công bất thần VN trên biển cũng như trên bộ. VN có thì giờ hiện đại hoá, tăng cường quân lục ngăn chận đà xâm thực của quân Tàu.

Nhưng con đường đi với Mỹ của Đảng Nhà Nước CSVN cũng có mô. Về phía Mỹ, theo lý tính bất thành văn, Mỹ không đồng minh với CS chế độ độc tài đảng trị toàn diện. Vấn đề nhân quyền là trở ngại trung tâm trong bang giao Hà nội- Washington. Về phía Đảng Nhà nước CSVN. Đi với Mỹ thì sợ bị tự do, dân chủ “diễn biến hoà bình” mất đảng. Nhưng đà bánh trướng của TC đã dồn Đảng Nhà Nước vào tình thế bất khả kháng, hoặc đổi thay hay bị đào thải trước thế nước lòng dân và áp lực quốc tế.

Dù lãnh đạo Đảng CS VN muốn duy trì chế độ độc tài đảng trị, dù phe thân TC có vẫy vụa nhưng khó cản được tinh thần quốc gia của người Việt muốn giữ gìn bờ cõi, cứu nguy dân tộc trước đà bánh trướng xâm thực của TC. Áp lực của người dân và của đại đa số đảng viên và đảng bộ địa phương đã dồn trung ương Đảng vào bước tiến tất yếu là phải bằng cách này hay cách khác chống lại quân Tàu. Mà sự trở lại của Mỹ là một cơ hội vừa hợp thói cơ, địa lợi và nhân hoà. Thành phần đảng gốc Miền Nam, chủ trương đổi mới hướng về Mỹ. Đi với Mỹ cái gì thì cái, chớ Mỹ không có tham vọng đất đai. Còn đi với TC tuy tình “đồng chí”, CS Hà nội cũng đã phải cả chục năm đánh nhau, chửi nhau vì quan thầy TC cứ chiếm đất và biển VN.

Và một điều CS đã biết, chính Ông Hồ Tổ sư của CS Hà nội hiện thời cũng nói “dễ trăm lần không dân cũng chịu, khó trăm lần dân liệu cũng xong”. Nhứt là việc chiến đấu gìn giữ giang sơn gấm vóc, tình quân dân như cá với nước, nghĩa chánh quyền với quốc dân đồng bào như ruột thịt, máu xương thì mới có nội lực dân tộc và phát huy thành sức mạnh triều dâng thác đổ đánh duồi ngoại bang xâm lăng, bảo vệ bờ cõi.

Đảng Nhà Nước CS Hà nội có lý để lo ngại tự do, dân chủ - là niềm tin, giá trị lý tưởng của Mỹ và cũng là cảm hứng của các dân tộc bị áp bức – quyền lực tuy mềm đó diễn biến hoà bình, là hủy thế của độc tài. Nhưng đổi thay, tiến hoá là qui luật của cuộc sống. Chuyển hoá, chuyển biến là tất yếu. Lịch sử đã cho thấy không có đảng cộng sản nào sống sót được trong cuộc chuyển hoá về dân chủ của các nước Đông Âu và thuộc Liên Xô cũ. Nếu CS trở lại với dân tộc thì họa may còn một chỗ đứng trong chánh quyền bền vững của dân, vì dân, do dân.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét