Nguyễn Hưng Thanh
Thoát Trung là yêu cầu thoát khỏi mọi mặt lệ thuộc đối với Trung Quốc để nhằm bảo về sự độc lập dân tộc, sự tự chủ của đất nước, đó là ý nghĩa thiết yếu tự nhiên.
Nhưng trước hết, đầu tiên nhất là phải cần phân biệt sự khác nhau giữ vấn đề xã hội và vấn đề chính trị.
Ý nghĩa xã hội là ý nghĩa nhân văn của mỗi cá nhân và của toàn xã hội. Đây chính là xã hội dân sự theo bản chất tự nhiên, khách quan, thực tế nhất. Nói khác đi, đây chỉ là ý nghĩa của văn minh, văn hóa nói chung, không mang ý nghĩa hay bản chất chính trị theo nghĩa hẹp. Có nghĩa bất kỳ dân tộc, cá nhân nào trên thế giới đều có thể hay có quyền tiếp xúc, tiếp thu văn hóa chính đáng, giá trị của bất kỳ xã hội nào khác, bất kỳ đất nước, dân tộc nào khác. Đó là ý nghĩa giao lưu tự nhiên của lịch sử mọi nền văn minh của nhân loại, không phải riêng của nước nào, kể cả Trung quốc.
Như thế, cần phân biệt văn minh, văn hóa dân tộc Trung hoa với chính trị từng giai đoạn của các nhà nước mọi thời của nhân dân Trung hoa.
Bởi thế, tư tưởng, ngôn ngữ, văn hóa, văn học nghệ thuật mọi loại của dân tộc Trung hoa không có gì đáng dị ứng hay cần bài xích cả. Cũng có nghĩa đạo Khổng, đạo Lão, Bách gia chư tử của Trung Hoa ngày xưa luôn luôn là giá trị, là tinh hoa không phải chỉ của người Hán tộc mà còn là tinh hoa của toàn nhân loại, điều đó không nên kỳ thị, nghi ngờ, bài xích hay tỏ ra một thái độ tiêu cực, quá khích nào cả.
Trái lại chính trị của TQ là điều hoàn toàn khác. Thời phong kiến quân chủ Trung Quốc, ông cha ta đã giữ vững sự thoát Trung vào những thời kỳ nước nhà tự chủ, độc lập. Các triều đại VN có thể giữ hòa khí, quà cáp (“cống nạp”) cho họ, nhưng không khi nào để họ xen vào chính trị nội bộ, tức quyền tự chủ, ngoai giao với các nước khác chung quanh của nước ta. Và mỗi khi họ đem quân xâm lược, nhất thiết ta phải đánh thắng, đuổi họ phải chạy về. Còn vạn bất đắc dĩ phải thua, các thế hệ sau đều tìm đường giải phóng, cưu nước.
Nay trong thời hiện tại, việc thoát Trung lại là yêu cầu tái diễn. Bởi vì nói trắng ra, trong thế kỷ trước, do chủ nghĩa CS đã lan tràn trên thế giới, VN là có phần nào lệ thuộc ý thức hệ vào LX và TQ. Đó chính là bản chất hay đặc tính của CNCS. Khi đó bởi vì áp lực chính trị thực tế, mang tính quốc tế, kiểu anh em đồng chí một cách giả tạo hay đóng kịch. Nhưng cũng có thể vì lòng say mê chủ nghĩa quá đáng, đến độ mờ mịt, quên hết các thực tế tự nhiên của lịch sử, đất nước, dân tộc, vì một số người đứng đầu chính trị cứ nghĩ chủ nghĩa CS là giá trị tuyệt đối, lý tưởng tuyệt đối, mục đích tối hậu, đó đó việc cột chặt với LX như anh cả và TQ như anh hai trong đại gia đình QTCS là điều đã từng được một số người nào đó xưng tụng.
Thế nhưng bây giờ lịch sử thế giới đã sang trang, lịch sử dân tộc không thể thụt lùi hay giậm chân tại chỗ được nữa. Bởi vì ý thức hệ hay bản thân học học thuyết Mác đã phơi bày ra cả mọi mặt yếu, mặt không thực tế, mặt sai hỏng và ảo tưởng của nó, nên hầu như cà thế giới CS cũ trước đầy đều bỏ cả. Thực tế đó cũng cho thấy lý do tại sao LX phải sụp dổ và tan rã, là vì CNM hoàn toàn không phải là chân lý khách quan khoa học.
Ngày nay cả TQ và VN đều trở về kinh tế thị trường như mọi nước trên toàn thế giới.
Và cũng ngày nay bản chất của TQ về mặt chính trị đã hoàn toàn lộ rõ chỉ là một tập đoàn bành trướng, nhằm cái lợi cục bộ cho riêng họ mà không phải là tình anh em, tình đồng chí thực chất gì cả. Việc họ chiếm biển đảo của ta (HS-TS), việc họ đặt giàn khoan trái phép, việc họ đã từng xua quân đánh qua biên giới Tây bắc của ta mà còn ngạo mạn cho rằng dạy cho VN bài học, việc họ kích động Khmer đỏ trước kia xâm lăng nước ta … cho thấy mọi tham vọng, giả tâm đế quốc của họ từ ngàn đời này là hoàn toàn không thay đổi.
Như thế, để tránh mọi nguy hiểm rình rập trong tương lai đối với đất nước, để tránh mọi hiểm nguy và nhục nhã đối với dân tộc, yêu cầu thoát Trung và mặt chính trị là hoàn toàn cần thiết, cấp bách, hoàn toàn chính đáng.
Còn nếu dư luận cho rằng một một số người cầm đầu của VN trước đây vào năm 1990 đã từng ký kết một văn kiện ý thức hệ với TQ để VN sẽ thành khu tự trị của TQ đến năm 2020 hầu bảo vệ CNCS Mác Lênin, không rõ thực hư thế nào vì nhà nước chưa bao giờ công bố hay thanh minh, cũng là một mối ngờ rất lớn của toàn dân. Cho nên ngày nay nếu hai ông Lê Đức Anh và Đổ Mười còn sống, cũng nên thanh minh, bạch hóa ra, nếu không để giống như kiểu Công hàm 1958 của ông Phạm Văn Đồng khiến tới khi ông ta đã chết rồi thì ngày nay để lại rắc rối bao nhiêu cho đất nước và dân tộc quả là một điều vô cùng đáng tiếc.
Nên nói tóm lại thoát Trung chủ yếu và chính yếu là thoát Trung về mặt chính trị là ưu tiên hơn tất cả. Còn việc giao lưu xã hội, văn hóa, kinh tế giữa lịch sử hai nước, nhân dân hai nước Việt Trung thì thực chất hay thật sự chẳng phải điều gì ghê gớm để nghi ngờ hay làm rùm beng lên một cách vô lối không đâu cả. Bới dân tộc VN, mỗi người VN chẳng phải không thông minh để phân biệt đâu là tinh hoa, đâu là cặn bã, đâu là điều tốt, đâu là điều xấu, đâu là điều nguy hại, đâu là điều bổ ích nên cả hàng ngàn năm nay dân tộc ta vẫn ngang nhiên đứng vững về văn hóa, và ngày nay là chữ viết, có bao giờ bị đồng hóa hay hoàn toàn lệ thuộc gì vào TQ đâu. Và nghĩa vụ, trách nhiệm thoát Trung về mặt chính trị ngày nay là hoàn toàn thuộc về ĐCS, vào những người đang nắm quyền trong cả nước mà không phải do ai khác. Danh dự, giá trị, ý nghĩa lịch sử ngày này của họ đối với dân tộc, đất nước muôn đời trong tương lai chính là ở chỗ đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét