Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2014

Bóng Đá! Liều thuốc Tự Sướng Của Đảng Cho Tuổi Trẻ VN.

Lương ngọc Phát 

               capture_2.png

Khi thân xác đau đớn, bản năng cơ thể tự vệ bằng cách từ tuyến thượng thận, tăng tiết corticoid nội sinh, để kháng viêm giảm đau. Đang đau mà được giảm, là một cảm giác khoái lạc. Tự tạo khoái lạc, gọi là thủ dâm hay tự sướng!

Để tăng cảm gíác giảm đau (sướng), người ta còn nhờ corticoid ngoại viện, là các loại thuốc đông & tây dược tiêm, uống, hay thoa xức. Trong trường hợp cơn đau triền miên vô vọng của chứng ung thư nan y, bệnh nhân còn phải nhờ morphin tổng hợp để bớt khổ, càng dùng càng nghiện rồi lệ thuộc nó và tê liệt dần khả năng tự tiết ma túy nội sinh. Không có ma túy ngoại viện là chết vì đau!


Giảm đau, dù tạm sướng, nhưng là cái sướng tiêu cực trong bệnh hoạn. Nó phỉnh phờ bệnh nhân tạm quên căn bệnh mạn tính đã hết thuốc chữa. Nó không phải là cảm giác sảng khoái thư thái tích cực của cơ thể khỏe mạnh, chẳng cần tổn năng lượng nội sinh ma túy tự sướng, cũng chẳng cần ma túy ngoại viện giảm đau!

Triền miên trong bệnh hoạn, yếu đuối trong hết thảy mọi sinh hoạt thiểu năng thiểu khí suốt bao nhiêu năm cơ thể xã hội VN. Những tế bào công dân lo sợ và không muốn chết, ma túy nội sinh không còn đủ trấn áp cơn đau tinh thần, ngày càng vay mượn và lệ thuộc vào một thứ độc dược morphin duy nhất có được: cờ đỏ, ảnh đỏ, khẩu hiệu đỏ, hát & hò hét, nẹt pô .v.v...cho quên nỗi sầu tuyệt vọng: "hết thế kỷ này cũng chưa biết đã có XHCN chưa!"

Đừng bảo thể thao có thể tách rời chánh trị. Cả 2 thứ có chung một bản chất "Ta". Thể thao là nghệ thuật tổng hợp trí tuệ & cơ bắp, có tính đối kháng phô diễn tranh tài, để khẳng định cái "Ta" mà vui buồn cùng nó.

Xét kỹ, con người mượn nghệ thuật thể thao như công cụ để so tài, hơn vì mục đích dưỡng sinh sức khỏe. Nếu chỉ vì sức khỏe, các môn thể dục - yoga - khí công...mới thật sự đáp ứng, cho một cơ thể khỏe mạnh và trường thọ, lại an toàn hơn thể thao.

Bảo rằng quần chúng yêu túc cầu, chỉ đúng một phần. Vì rõ ràng người chơi thì ít, mà người xem thì nhiều. Ngay cả những người chưa thật am hiểu, chưa biết thưởng thức nghệ thuật bóng đá, cũng lũ lượt đi xem chỉ nhằm mong mục sở thị cái "ta" VN thắng trận! Đó là niềm mong mình chưa sắp chết, là cái phao cứu rỗi sức sinh tồn đang chực chìm lỉm, mong một thang Nhân sâm cho niềm tin đang hấp hối!

Nếu thật vì yêu nghệ thuật này, tức không có nhu cầu chánh trị hòa tan cùng, thì tại sao số đông rất ít xem bóng đá đỉnh cao châu Âu có nghệ thuật thượng đẳng, lại rầm rộ chen chân mua vé đắt tiền hoặc chịu tốn kém đi theo ủng hộ đội bóng quốc gia vốn trình độ nghệ thuật chỉ mức sơ đẳng thế giới? Rõ ràng là khát vọng khẳng định cái "Ta" hiện hữu, và đó mới là sự thật chủ yếu!

Càng chưa được thừa nhận, càng biết mình đang bị xem thường, càng tự ti mặc cảm ..., nhu cầu tự khẳng định càng thôi thúc. Nhưng bệnh hoạn toàn diện thế kia, đội sổ thế giới toàn diện thế kia, thì lực đâu có tòng tâm mà khẳng định?

Cái gì thiếu thì phải lấp chỗ để thăng bằng. Thiếu tự tin, phải tìm vũ khí trang bị để tự trân an và tự động viên. Phải tưởng tượng những gì mình cần nhưng không có, để tự ru tâm hồn bất an vào giấc mộng êm đềm! Đành thủ dâm tinh thần vậy! Tìm một ảo giác thay vào, cầu viện thêm ngoại vật cờ quạt, huýt sáo, kéo rủ cho đông để nương nhau cùng ngụy tín tập thể: tự hào! tự hào! tự hào!

Bi đát quá cho dân tộc chúng ta, một dân tộc chỉ còn khe hở ít bị bịt chặt để có thể ráng ngoi ra cùng thiên hạ, khe hở thể thao trong cơ chế toàn trị bít bùng! Tiếc rằng vì cả cơ thể suy nhược, thể thao đá banh cũng chưa một lần giúp cơ thể dân tộc đầy tự ti mặc cảm này, được thật sự thư thái ung dung như người lành mạnh, mà khỏi phải cần đến ma túy giảm đau! Khỏi phải nổ như pháo 130ly! Khỏi phải huýt sáo để trấn an nỗi sợ ma trong cuộc dạ hành vô chúc (đi đêm không đuốc)!

2 nhận xét: