Thứ Tư, 1 tháng 1, 2014

Nhạc Sĩ Việt Dzũng Ra Đi, Nhưng Tinh Thần Bất Tử!

Tịnh Nguyên
             

Gởi về Việt Nam khúc hát ân cần
Xin chút yên lành trong giấc ngủ da vàng

Gởi về cho em kẹo bánh thênh thang
Em ăn cho ngọt vì đời nhiều cay đắng

Gởi về Việt Nam nước mắt đong đầy
Mơ ước một ngày quê hương sẽ thanh bình

Bài hát này gợi lại bao nổi nhớ. Phải là người đã sống ở Việt Nam mới thấm thía hết từng lời. Đất nước thống nhất, nhưng lòng người ly tán. Làm sao đoàn tụ được, khi dạ dày sôi ùng ục mỗi ngày. Bao gia đình mang nổi đau của những người có người thân bị tù tội. Cả miền nam quằn quại trong đói khổ và đau buồn. Chỉ có chiếc loa đường phố ầm ỉ mỗi ngày các bài ca cách mạng và tinh thần lạc quan của bầy khỉ rừng. 


Những món quà nhỏ làm sống lại kỉ niệm 'Xa Xưa' dù rằng chỉ mới qua có vài năm thôi. Thùng quà nhỏ, nhưng sức mạnh lớn lao. Không phải chỉ thoát đói khổ trong thời gian ngắn, nhưng còn gợi lại nhiều hương vị của một thời hoa bướm đã qua. Ra đường bây giờ quần áo chỉ một màu. Đen đúa để khỏi dơ và cho giống với cách mạng. Mọi người lom khom giấu mình, và lo sợ một quá khứ đầy 'tội lỗi'. Ai cũng khoe khổ, ai cũng than nghèo cho giống với giai cấp bần cố nông. Giàu có no đủ bây giờ là có nợ máu với nhân dân. Lập luận đơn giản, bọn bán nước đã phá hại quốc gia này, no đủ ắt phải vấy máu đồng bào. Ở nhà to rất hồi hộp, bao nhiêu cán ngố ở rừng ra cũng muốn vào đó lắm. Trong hang đã lâu, nay họ muốn lập động trong thành phố. Cách mạng mượn tạm rồi mượn luôn. Từ chủ nhà, xuống xó bếp rồi tiến thẳng ra đường. Mọi thứ trong nhà đều lên đường theo ... cách mạng, chỉ trừ ngôi nhà vẫn ngự nguyên chỗ cũ. 

Các cuộc đánh tư sản làm miền nam thêm đói nghèo. Tiền 'củ' đổi mới làm mọi người kiệt quệ. Tiền mới 'có giá' hơn cũ, 1 đồng đổi những 500; nếu không thế, mua một ổ bánh có lẽ phải gánh tiền đi trả. Các chú bộ đội rừng thế mà giàu ra phết, theo bác đảng cầm súng, nếu chưa vào lò barbacue thì nay rủng rỉnh đầy tiền Hồ. Đồ đạc dân chúng trong Nam cứ thế tập kết hết ra bắc mà chẳng cần ai dí súng. Cứ thắt bao tử, bóp họng lại là chúng cứ 'tự nguyện' nộp hàng hóa cho mấy chú để có khoai bắp mà nhai. 

Người viết bài hát đã nằm xuống nhưng nổi đau dân tộc vẫn còn đó. Anh nằm xuống sau một đời hát ca, nhưng đóng góp của anh không mất. Lớp trẻ sẽ nối tiếp bước chân anh để dân tộc Việt có một nền hạnh phúc và tự do thực sự. Nhạc sĩ tử, nhưng tinh thần bất tử!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét