Thứ Năm, 30 tháng 8, 2012

Cười chút cho đời bớt khổ: CÙNG ĂN

 Tía ơi! Mai này lớn lên tía cho đi làm công nhân nghe tía?

- Hết khôn dồn đến dại dzậy con? Người ta ao ước làm ông này bà nọ hổng được, con lại xin được làm công nhân. Nói tía nghe coi, vì sao con thích làm công nhân?
 

                    

- Giản dị thôi tía à! Để con được ăn những bữa cơm công nhân…

- Mày làm sao dzậy Hai? Dù tía chỉ là ông chủ nuôi cá kèo không thôi, nhưng tía vẫn lo đủ cho tụi con có bữa ăn đủ rau dưa, cá, thịt…Con nói tía nghe, con muốn thêm món chi nữa trong bữa ăn để tía lo?


- Hổng phải chuyện đó tía à! Tía cứ theo chuyện đìa tôm ao cá hoài nên bữa cơm nào con cũng ăn một mình buồn lắm. Con muốn nhiều người ăn cùng con cho dzui…

- Dzậy là con chưa hiểu đời sống của công nhân rồi con à! Họ phải ăn vội ăn vàng, đứng ngồi ăn mọi nơi có thể cho kịp vào ca vào kíp. Chứ đâu có cù rủ bầy đàn nhậu tưng bừng như con tưởng tượng…

- Con tưởng tía thông hiểu đời sống công nhân chớ ai ngờ tía chỉ rành đời sống nông dân thôi. Tía hổng hiểu ý con…

- Nghĩa là làm sao? Đúng là trứng đòi khôn hơn vịt!

- Nghĩa là trong suất cơm của họ có đến mấy người cùng ăn rồi. Chị kế toán ăn một ít, anh hành chính đặt cơm bẹo thêm một tẹo hoa hồng, bà nhà bếp xà xẻo một phần đồ ươn, trượt giá…rồi mới đến lượt công nhân thọ hưởng.


Dzậy nên, suất cơm của công nhân đặt 15 ngàn, nhưng khi cho vào miệng chỉ còn 5 ngàn tía à! Tía thấy nhiều người ăn chung suất cơm dzậy có dzui hông?

-Suất cơm dzậy thì đói nhăn răng, con tưởng họ đang cười đang dzui à Hai?

Kẹo Cu Đơ


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét