Tuấn Sơn
Quân đội phải của Đảng
Không những thế hoàn cảnh bi đát đó lại được soi rõ trong thời đại của thông tin. Cái này rất giống câu chuyện „Ông vua cởi truồng“.
Khi đảng CS dành được chính quyền, họ xây dựng hình ảnh của cá nhân ông Hồ Chí Minh vượt lên tất cả. Ông sánh hàng với các bậc tiền bối cách mạng như Phan Bội Châu, là hiện thân của nhân vật Nguyễn Ái Quốc. Và họ đã thành công trong việc thu phục lòng dân sau nhiều năm bị áp đặt cường quyền.
Ảnh hưởng của ông Hồ trở lên bao trùm và còn có ảnh hưởng rộng ra toàn thế giới. Ở ngoài nhìn vào thì thấy ông không có biểu hiện của nhà độc tài. Xung quanh ông luôn có đội ngũ tập thể đa tài. Năm 1946, từ Pháp trở về ông còn đưa về rất nhiều tri thức Tây học. Họ thực sự là những người có tâm và có tài, sục sôi nhiệt huyết phục sự tổ quốc. Nhưng cũng nhiều người trong số đó đã không tìm được đất dụng võ như nhà triết học Trần Đức Thảo.
Họ, những tinh hoa môt thủa đó không thể thay đổi được gì nhiều trong thời điểm ấy. Ban lãnh đạo của một nửa Việt Nam lúc đó đã chọn con đường bạo lực cách mạng để tiến tới mục đích. Thứ bạo lực đó được sử dụng tràn lan. Những vụ án quy kết bỏ tù nhiều thân phận chỉ với một tội danh: „chống Đảng“. Chữ Đảng sau này được viết hoa như một danh từ riêng chỉ tên một chiều đại. Triều đại Đảng.
Đảng tôn thờ bạo lực và dựa vào Chủ nghĩa Lenin để làm lý lẽ tồn tại. Bất cứ ai giao động đều bị loại ra không thương tiếc. Đảng dùng bạo lực để tiêu diệt dần dần các đối thủ, phủ nhận một phần công lao đóng góp vào sự nghiệp giải phóng dân tộc như đối với Quốc Dân Đảng hoặc toàn phần như đối với nhiều tổ chức khác. Trong nội bộ của Đảng cũng theo cách như vậy. Đội ngũ kế cận triệt tiêu nhau, loại lẫn nhau bằng cách chụp mũ, áp tội cho nhau. Ví dụ như Chu Văn Tấn,…
"Quân đội phải là một phần của Đảng"
Kết quả là Đảng tập trung được quyền lực bằng một chủ thuyết áp đặt, bạo lực là phương tiện tất yếu để giữ Đảng. Vậy Đảng không thể nào bỏ quân đội. Quân đội phải là một phần của Đảng.
Đang tiếc thay là cái chính quyền sinh ra từ bạo lực cách mạng và chuyên chính vô sản đã kết thúc sự tồn tại hơn 20 năm nay. Ngày nay những nhà lý luận của Đảng không thể lấy chủ nghĩa lỗi thời của Lenin ra làm cơ sở để biện hộ. Để bảo vệ cái quyền nắm bạo lực trong tay, các nhà lý luận của Đảng vẫn chỉ dùng mãi một cách áp đặt cách suy nghĩ với người khác. Dùng các phương tiện truyền thông mà họ có, từ loa phường đến truyền hình để tuyên truyền điều họ cho là đúng, bất luận người dân nghĩ gì.
Nhưng thế giới ngày nay đã khác với những năm 50-60 của thế kỷ trước. Độ phủ sóng của loa phường và truyền hình nhà nước càng ngày càng bị thu hẹp cùng với tốc độ phát triển của mạng internet. Dân không còn bị áp tự kỷ ám thị là vua đang „không cởi truồng“. Ngay cả khi ông vua đó nói: „Kẻ nào nhìn thấy ta cởi truồng thì kẻ đó đích thị là suy thoái“
Giờ thì ai cũng hiểu, chỉ mình Đảng không hiểu: Nếu cái chính danh mà Đảng đã từng có thì nay đang tiêu hao đi nhanh chóng. Dân tộc Việt Nam lại đang đứng trước cái họa mất nước thì hơn bao giờ hết cần có một thực thể ưu tú nhất, được tin cậy nhất có thể thống nhất quyền lực và bạo lực để bảo vệ tổ quốc trước họa ngoại xâm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét