Thứ Năm, 4 tháng 4, 2013

Không có thay đổi đất nước này còn mù mịt và hoàn toàn không có tương lai

Thôi Vân Kháng

                       

Thôi hãy khoan bàn về kháng chiến, công tội lịch sử sẽ bàn sau. Ta hãy nói cái công lao xây dựng kinh tế đất nước. Dân đen tôi thấy có 2 cái sự kiện thắng lợi rực rỡ trong kinh tế là “Khoán 10″ và “Đổi mới”. Trước khoán 10 cả nước đói, 60-70% dân số làm nông nghiệp mà đói thảm hại, bo bo không đủ mà ăn. Nhờ khoán 10 mà chỉ sau 2-3 vụ lúa Việt nam thành nhà xuất khẩu gạo số 1-2 thế giới, thành công rực rỡ quá còn gì. Trước đổi mới thì mua thịt lợn về ăn phải lận giấu trong quần. Hàng tiêu dùng như xích líp xe đạp được cung cấp theo kiểu “Tung xương cho chó cắn nhau” phải qua bình bàu bốn tốt, gắp thăm để mua đôi dép nhựa. Thế mà nhờ đổi mới dân đen ta giàu lên nhanh chóng. Vậy thử hỏi đó là công lao của đảng chăng, là sự sáng suốt của đảng chăng? hay đó là thành công khi đảng phải chối bỏ chính mình. 


Đảng chỉ thành công khi buộc phải từ bỏ chính sách kinh điển Mác- Lê- Mao- Hồ của Cộng sản. Đúng ra theo đúng model của Đảng thì phải là “Cải cách ruộng đất”, “cải tạo tư bản tư doanh”, “độc quyền thương nghiệp và phân phối”, “sở hữu toàn dân và sở hữu tập thể” kết quả là cả nước chết đói. Khi phá rào bung ra thì dân giàu, nước mạnh. Nghĩa là đảng càng lãnh đạo càng kiểm soát thì càng hỏng càng chết. Đảng chấp nhận bỏ kiểm soát thì thành công. Vậy là Đảng luôn đi sau thực tế cuộc sống, sự lãnh đạo của đảng chỉ có tác dụng kìm hãm đất nước. Ấy thế mà giao độc quyền lãnh đạo đất nước, đứng trên cả pháp luật cho cái tổ chức ăn hại đó thì có chết dân đen tôi không
             

Cái tệ nhất của đảng cộng sản là không biết lắng nghe, không cầu tiến và luôn cho mình có quyền cai trị, nắm giữ vận mệnh của đất nước trong khi họ không có khả năng để làm điều đó. Luôn lấy quá khứ làm bình phong để lấp đi những yếu kém của chính mình. Cả thế giới tiến nhanh như vũ bảo còn Việt Nam mãi loay hoay với những vấn đề với đảng, với sự đối đầu giữa dân và đảng. Cũng vì độc đảng, không thể kiểm soát nên dẫn đến nội lực yếu kém, tầm ảnh hưởng trong khu vực và thế giới là gần như không có. Đã vậy còn ảo tưởng rằng thế giới này ai cũng nể phục Việt Nam, con đường cách mạng Việt Nam là con đường của nhân loại và mang đi rao giảng ở những nơi cũng bần cùng giống mình. Thực tế đã chứng mình rất rõ, không cần ai tuyên truyền hay bất kỳ một thế lực phản động nào xuyên tạc: chỉ còn vài nước xhcn tồn tại và đều là những nước khốn cùng, cả thế giới coi thường và ghẻ lạnh: Việt Nam, Cu Ba, Bắc Hàn … Dân chúng trong nước ai cũng thấy, cũng trải qua bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu điều chướng tai gai mắt từ những đảng viên, những người có chức có quyền. Nhưng khi có ai chân thành chỉ ra những yếu kém, đóng góp phản biện để mong có sự sửa đổi thì nhảy dựng lên, chụp cho cái mũ phản động, là thế lực thù địch, là .. không nhớ ơn đảng. Ngày nào còn đảng cs cai trị và không có sự thay đổi nào ngày đó đất nước này còn mù mịt và hoàn toàn không có tương lai. Cho dù có tuyên truyền, các đảng viên trung thành có cố gắng dè bỉu, có mạt sát những người có ý kiến trái chiều thì sự thật vẫn là sự thật, không thể nói khác được

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét