Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013
Nhược điểm chết người dẫn đến các thối nát hư hỏng của tầng lớp kế thừa cai trị Việt Nam ngày nay.
Chính Nam
Một Đảng đã từng tham gia cùng các đảng phái khác trong cuộc kháng chiến chống thực dân ngày trước, dần dần tận dụng cơ hội để vươn lên cướp chính quyền, đã đi chệch những bước nhỏ từ những ngày đầu tiên để rồi sai một li đi một dặm đến ngày nay: khi đã ở trên đỉnh cao quyền lực đã từng bước dần dần bộc lộ các nhược điểm chết người dẫn đến các thối nát hư hỏng và tàn ác của những tầng lớp cai trị kế thừa ngày nay.
Ở một số hoàn cảnh, đôi khi lịch sử lại là những đường tròn khép kín. Người ta sẽ kinh ngạc thực sự – nhất là tầng lớp trẻ VN hiện nay – nếu vô tình có dịp nghiên cứu và so sánh bối cảnh xã hội của Việt Nam hơn nữa thế kỷ trước và xã hội hiện nay một cách có hệ thống: hầu như tất cả những cáo trạng đanh thép và có hệ thống về những bất cập xã hội trên mọi mặt, những tội ác của chính quyền thực dân (cả binh lính lẫn cảnh sát), nỗi thống khổ của người dân Việt Nam của một thuộc địa mất tự do ngày đó…. đều có một sự giống nhau lạ lùng với những khía cạnh tương đương đó trong xã hội Việt Nam ngày nay. Khác biệt quan trọng nhất là sự liên quan giữa kẻ cai trị và người bị trị: thời đó bên cai trị là những kẻ thực dân da trắng mắt xanh mũi lõ và bên bị trị là những người Việt da vàng mũi tẹt, còn ngày nay bên cai trị – ngạc nhiên thay- lại là những người Việt “cách mạng xã hội chủ nghĩa đang đi vào chu kỳ thoái hóa” đáng ghê tởm của nó, và bên bị trị lại là những người dân Việt cũng da vàng mũi tẹt sống trên dãi đất hình chữ S như họ, được tuyên truyền là những kẻ đang được tận hưởng một thứ tự do “gấp vạn lần tư bản” do những cuộc Cách mạng đem lại!
Suốt thời kỳ thuộc địa cho đến cuộc chiến tranh Việt Nam sau này, người ta chưa có thuật ngữ “tù nhân lương tâm”; và sau năm 1975 chỉ tồn tại tại Sài gòn cái gọi là “Viện Bảo tàng Tội Ác Mỹ ngụy” do những người Giải phóng lập nên, nay được đổi tên là “Viện Bảo tàng Chứng tích Chiến tranh” sau khi VN và Mỹ bang giao trở lại một cách muộn màng. Và nếu sau này, khi VN đã có tự do thực sự, thì sẽ lại có một bảo tàng khác: Viện Bảo tàng tội ác của Đảng và Chính quyền đang cai trị VN hiện tại; rồi có lẽ sự giống nhau về mức độ tội ác mà hai bảo tàng đó thể hiện – không nằm ngoài qui luật- cũng sẽ làm người ta kinh ngạc.
Tôi tin rằng đang có những người cố gắng thu thập hiện vật cho viện Bảo tàng tương lai đó của người Việt. Bên cạnh những cái chết được giải thích lúng túng trong các đồn công an khắp nước, bên cạnh nỗi thống khổ tuyệt vọng vô bờ bến của những đoàn người nghèo khổ bị cướp đất đai ruộng vườn đầm tôm…đang lang thang khắp các Trạm Tiếp nhận khiếu nại của Đảng và Chính quyền, bên cạnh sự phá sản mọi mặt của xã hội như đạo đức, giáo dục, y tế…, bên cạnh những chợ người ô nhục của phụ nữ Việt nơi xứ người…, thì chắc chắn sẽ có hình ảnh của tù nhân lương tâm nổi tiếng Điếu Cày. Những kẻ cai trị sẽ để cho anh chết, trong cái bối cảnh pha trộn của sự tàn ác của những nhóm nhận lệnh mù quáng muốn lập công, sự tranh chấp phe phái kịch liệt trong nội bộ cấp cao của Đảng, sự thờ ơ nhắm mắt làm giàu của những lãnh đạo bàng quang, sự thiếu thông tin và bạc nhược của những lãnh đạo cấp cao còn chút lương tri nhưng vẫn còn mù quáng với chủ nghĩa CS và vẫn muốn giữ ghế….
Hãy cố gắng có được những hình ảnh của anh ấy (Điếu Cày) trong lao tù. Đối với tôi, đó luôn là một người lương thiện và can đảm, bất khuất, đang lớn hơn chúng ta rất nhiều mà có lẽ chính anh cũng không biết!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét