Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2014

Ôi một thời oanh liệt nay còn đâu!

TamHmong

                 
                Em ơi mặc áo dài thì đừng xài đồ ăn cắp!

Một nhà khoa học hàng đầu của đất nước, cả về năng lực, lẫn nhân cách, mặc dù tuổi cao sức yếu mà vẫn canh cánh những nỗi lo cho nền khoa học, giáo dục nước nhà (*). Xin tiếp lời ông để đi đến tận cùng chữ “giết” đối với khoa học, mà thủ phạm được nêu xoay quanh một chữ “tiền – tiền lương và tiền tiêu cực.Những người CSVN, qua nhiều thế hệ đã quá khôn ngoan để duy trì một bộ máy khổng lồ với đồng lương chết đói.


Thời chiến tranh, bao cấp, đồng lương đó cho phép họ biến tất thảy “người nhà nước” thành lũ hèn hạ – ăn xin và ăn cắp vặt. Thời bình, từ “đổi mới”, mặc dù cải cách kinh tế, nhưng chế độ lương vẫn không khác bao nhiêu, cộng với thủ đoạn kìm hãm mọi lĩnh vực có thể giúp con người trở thành NGƯỜI văn minh thực sự, lại cho phép họ biến đám “người nhà nước” này thành lũ … đểu cáng – ăn cướp, ăn tham. Rất … “biện chứng”, từ mà ông Tổng Lú rất khoái dùng, chế độ lương bổng đó phục vụ mục tiêu ngu hóa, hèn hóa, tha hóa đội ngũ trí thức, mục tiêu rất cần cho việc níu giữ sự tồn tại dai dẳng của thứ thiết chế rất sợ tri thức, văn minh, dân chủ mà trí thức luôn là lực lượng “nguy hiểm” nhất đối với nó.Thế nhưng, nói cho cùng thì cái gọi là “quá khôn ngoan” đó cũng chỉ là cái “khôn vặt” của kẻ cùng đường, bởi vì có lẽ đa số trong giới lãnh đạo CSVN đều biết thừa nếu duy trì thứ “kinh tế thị trường định hướng XHCN” thì chẳng thể nào đưa đất nước, nền kinh tế thực sự tiến lên một cách bền vững, nên đành phải ngoan cố chơi trò trả lương chết đói, duy trì bộ máy khổng lồ và biến chúng thành một lũ cướp ngày.

Cả bộ máy đảng, chính quyền, “hệ thống chính trị” khổng lồ trở thành đồng phạm trong một VỤ ÁN THAM Ô – ĂN CƯỚP VĨ ĐẠI nhất trong lịch sử nước Việt! Và không phải nó chỉ “giết” khoa học, mà đang giết dần giết mòn cả Dân tộc, từ môi trường, thể chất, đến văn hóa, kinh tế, … cho tới ngày hoàn toàn trở thành nô lệ của bành trướng phương Bắc.

Thời chiến tranh, bao cấp, đồng lương đó và cơ chế xin cho đã cho phép họ biến rất nhiều “người nhà nước” trong đó có cả nhưng chuyên gia xuất sắc ( nhưng không phải tất cả) thành lũ hèn hạ – ăn xin và ăn cắp vặt.

Ôi một thời oanh liệt nay còn đâu! 

* Đoạn nhập đề cho bài viết của GS Hoàng Tụy 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét