Thứ Tư, 6 tháng 2, 2013

Đưa ông Táo lên chầu giời: một mảng văn hoá của thủ đô?


  Hoàng Lan Mộc Châu

                                 

Hàng năm, cứ ngày này, người ta đua nhau đưa ông Táo lên chầu giời.

Sự tích Táo Quân Việt Nam ta thì ai cũng biết, còn Táo quân Tàu, Táo Tàu để mai xin kể.

Táo quân của chúng ta đầy tính hy sinh, đoàn kết như keo sơn mà đảng thường dậy, cho nên nhân dân ta ân cần chăm sóc là phải, chăm sóc đến cả phương tiện cho các ngài lên thiên đình mỗi năm làm ráp bo với Ngọc Hoàng.



Sau mấy chục năm tục thả cá chép bị mất tiệt dưới mái nhà xã hội chủ nghiã vì lý do mê tín dị đoan và ..thiếu ăn, nay được phục hồi thì con cá chép tầm thường phải biến thành con cá vàng cơ. Kính trọng ông táo cũng có, giầu dỏm tập làm sang cũng có , mà hối lộ ông bà Táo có lẽ nhiều hơn. Tật hối lộ đến cả với thần linh.

                      
                                 Túi ni lông được vứt lại sau khi mọi người thả cá xuống hồ

Ngày nay, cứ mỗi lần đưa ông Táo về trời, người dân, đặc biệt nhiều người dân thủ đô văn hoá, làm chuyện cực kỳ vô văn hoá trong việc gọi là thả cá, phóng sinh.

                   
                                Túi bóng, bụi tàn tro bay bụi mù


Không cần nhắc lại là vô văn hóa như thế nào, ai cũng biết, nhiều báo kêu ca, nhiều người nhăn mặt

Thả cá, phóng sinh, xét về mặt này, mặt nọ là tốt, là đẹp, là văn hóa, nhưng tại sao nó lại trở thành vô văn hoá dưới mắt nhiều người như thế, tại sao không biến, không tổ chức nó thành một nét đẹp, một mảng văn hoá của thủ đô?

Hoàng Lan Một Châu  tui đề nghị, việc này thì tôi xin đề nghị chứ không dám đòi hỏi, các ông có chức của Hà Nội thế này:

Các ông thử biến ngày ông Táo thành một ngày hội. vâng, ngày hội, xem sao.

Ngày hội hàng năm này diễn ra vào buổi tối. Tưởng tượng khắp hồ Bẩy Mẫu chẳng hạn, trong tiết trời lành lạnh, lãng đãng mùa đông, chúng ta cùng nhẹ nhàng, âu yếm dậy con chúng ta thả cá. Người thả ven hồ, người chèo thuyền ra xa xa, chúng ta thả cá, chúng ta phóng sinh. Cấm bắt cá. Hàng đoàn nam thanh nữ tú “đẹp như người Hà Nội” dập diù trong sương mờ thiên thai, với hàng trăm ngàn ngọn đèn, ngọn nến, phảng phất hương trầm và tiếng chuông đồng đâu đó. Kéo thiên nhiên gần con người, kéo tình thân ái lại với nhau. Tại sao không biến ngày đó thành ngày Tình Yêu đặc thù của VN, ngày chúng ta yêu nhau, yêu thiên nhiên, yêu súc vật?

Lại nói nhỏ với các ông “kinh tề thị trường”. Đây cũng là dịp cho thành phố hốt bạc, cho các ông nghệ sĩ tha hồ bay bổng óc tưởng tượng, cho ngành du lịch quảng cáo cho du khách, cho cả du khách ngoại quốc vì theo tôi biết có lẽ chả nước nào có lễ hội kiểu này.

Còn chưa làm được việc này, xin các ông bà có lòng phóng sinh thương đến con cá.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét