Thứ Tư, 27 tháng 3, 2013

Vài lời tâm sự với anh KIÊN

Lê Kim Phức

                  

Tôi đã buông súng, nhưng trong tâm không bao giờ buông xuống hai chữ khuất phục. Bị bắt, ở tù, người hỏi cung hỏi tôi :

- Anh có chống cộng sản không ?

Tôi toát mồ hôi, sau một phút tôi nói:

- Tôi chống cộng sản.

Nhốt hơn ba năm họ thả tôi ra để điều tra tiếp những gì tôi còn chưa nói.

Vì trong thời gian thả ra có rất nhiều thành phần tới tiếp tục khai thác tôi, nên không thể ở lại, tôi vượt biên.

Và bây giờ ở đây, ngồi nghe dĩ vãng cũa bản thân, tôi cảm thông được những gì bác Lộc và các người khác đang làm.

Nói vậy có vẽ ba phải, nhưng xã hội phức tạp, chúng ta sử dụng được tất cả phức tạp ấy mới thành công bác KIÊN à.

Chuyện của 72 vị coi như họ đã đóng con thuyền và đã đẩy ra biển, lúc khó khăn nhất là lúc này đây. Con thuyền chưa có đường ra cứ bị sóng gần bờ đẩy vào bờ, trên thuyền thì người ngồi, người đang loay hoay, chưa kịp chống chèo. Những người đẩy thuyền ra họ chỉ có cách tiếp tục đẩy thuyền ra nếu thuyền tấp vào bờ, nhưng thuyền đã ra được biển thì họ chỉ trông chờ và hy vọng.

Con thuyền bây giờ đã có bao nhiêu hoa tiêu và tài công, và thuyền nhân, đây là lúc cần sự yểm trợ cứu vớt từ bên ngoài, bên trong con thuyền là mong mỏi, đọc kinh cầu nguyện, ai cũng chấp tay cầu nguyện khi sóng biển tràn nước vào ghe. Hai người đi, một người bị nạn, máu xương, sống chết trao ra, không phải là tự nhiên, tất cả đã định, Trời định. Nhờ như vậy con thuyền hôm nay ra biển đã có bao nhiêu đồng bào tiếp sức,hãy khôn ngoan, hãy biết cách dùng người, hãy dùng tấm lòng của họ. Chúng ta không có gì cả ngoài tấm lòng thương nước yêu dân, thương dân thì phải giúp dân qua khó khăn.

Yêu nước thì phải biết dùng người xông pha ra trận, những người ra trận phải có hậu phương mới mạnh và dám chết, tất cả đều vì sự sống còn của giống nòi, tôi rất khâm phục bác, nhưng cũng chấp nhận những trường hợp đóng góp của mọi tầng lớp dân chúng, ai có ly nước, có chén cơm, có chiếc khăn, đôi dép v.v… họ hiến dâng là cả tấm lòng của họ bác ơi. Có lúc lực bất tòng tâm, hãy biết yêu thương và chịu đau đớn. Con đường tôi vượt biển nó gian truân lắm bác ơi, có người nằm lại ở Galăng, ở đáy biển, hay mang trong lòng những vết thương không lành, nhưng chúng ta làm gì? Chỉ là chấp nhận thôi, và phải đứng lên đi.

Vài giòng với bác không biết đúng hay sai nhưng đó là tấm lòng của tôi, tôi còn sống thì còn đi trên đường tị nạn vẫn đang đi, vẫn là người VIỆT NAM không chấp nhận cộng sản.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét