Thứ Năm, 4 tháng 7, 2013

ĐỊNH RÕ MỘT LẦN CHO MÃI MÃI

Thất Phu PL

                                  
Không ít những kẻ tự cho mình có hiểu biết có lương thức nên chủ trương ăn nói dụng ngôn dụng ngữ phải thanh tao nho nhã ôn hòa lịch sự; thanh tao nho nhã ôn hòa lịch sự với cả những tên sát nhân diệt chủng, đại tội đồ của dân tộc và của nhân loại!!! Tưởng ứng xử thế là cách cao qúy của người có học, có lương tri. Nhưng họ có biết đâu đó chính cái lối xuất xử của hạng bất trí, dở hơi hợm hĩnh.

Đã tự cho mình là có học, có lương tri, lương thức thì phải biết biện biệt rõ tính tương phản trái ngược nhau của các ý niệm CHÁNH-TÀ, THIỆN-ÁC, THẬT-GIẢ, ĐẸP-XẤU, ĐÚNG-SAI. Và đã tự cho mình là có hiểu biết, có lương tri lương thức thì phải biết đề cao, tôn vinh cái CHÁNH, cái THIỆN, cái THẬT, cái ĐẸP, cái ĐÚNG. Đồng thời khinh miệt nguyền rủa lên án cái TÀ, cái ÁC, cái GIẢ, cái XẤU, cái SAI.



Và vì tính chất tương phản trái ngược nhau của các ý niệm trên như thế cho nên muốn phô diễn nó, ta cũng phải chọn dùng những từ ngữ có hàm ý nghĩa tương phản thích ứng. Đối với những bậc dày công đức với nhân quần xã hội, hay người lương thiện cao tuổi thì tùy theo đối tượng mà gọi là đức, là ngài. Hoặc trước những đối tượng mà ta mặc định họ là người lương thiện (vì chưa biết ngôn hành của họ là tốt hay xấu nên cứ coi như họ là một người lương thiện) thì tùy tuổi tác mà gọi họ là cụ, là ông là bà, là anh là chị, là cô là cậu. Nhưng khi đã biết rõ đối tượng là một kẻ hay những kẻ gian độc tàn ác, từng phạm nhiều tội tày trời với nhân quần xã hội mà ta vẫn gọi chúng là “cụ” là “ông bà” là “anh chị”... thì rõ ta đây đích thực là hạng quái đản bất trí, u mê không biết phân biệt chánh-tà, thiện-ác, thật-gỉa, đẹp-xấu, đúng-sai!!! Văn hóa Việt Nam cho phép ta gọi người kiếm sống bằng nghề xin ăn là “ông ăn mày” hay “bà ăn xin”. Tuyệt không có chuyện gọi một kẻ trộm cướp, nhất là một kẻ sát nhân là “ông trộm”, “ông cướp”, hay “ông sát nhân”.

Trong hoàn cảnh nước ta hiện nay, nhiều kẻ tự cho mình có học mà lý sự rằng, dẫu Hồ Chí Minh là một đại tội đồ dân tộc, ta vẫn cứ nên tôn trọng gọi y bằng “cụ” vì y đã gìa đã chết! Rặt lý sự của hạng bất trí u mê xuẩn ngốc!!!

Vì chưng, nếu cho rằng Hồ Chí Minh gìa rồi nên ta gọi bằng “cụ” thì hãy tự hỏi Hồ Chí Minh có già bằng Trần Ích Tắc, bằng Lê Chiêu Thống không? Mà đối với Trần Ích Tắc và Lê Chiêu Thống là hai kẻ xét về mức độ tội ác chưa bằng Hồ Chí Minh, thì có con dân Việt Nam nào có lương thức lương tri dân tộc mà lại gọi họ bằng đại danh từ “Cụ” hàm ý tôn trọng không?

Chưa hết, nếu cho rằng Hồ Chí Minh già rồi nên ta gọi bằng “cụ” cho thanh nhã lịch sự, thì hành động gọi Hồ Chí Minh là “cụ” đó nảy sinh ra vấn đề này: ta đã u mê xuẩn ngốc đánh đồng hạng nhân cách cho Hồ Chí Minh là một đại tội đồ sát nhân diệt chủng ngang với nhân cách của một người lương thiện cao tuổi.

Bởi vì thấy một đối tượng cao tuổi mà ta mặc định đối tượng đó là người lương thiện nên ta gọi bằng cụ, rồi ta cũng lại gọi Hồ Chí Minh bằng “cụ” thì chẳng phải là ta coi Hồ Chí Minh cũng đồng hạng lương thiện với với đối tượng cao tuổi mà ta gọi bằng “cụ” kia sao???

Tóm lại, người trí có lương tri lương thức là người phải biết biện biệt rõ Chánh-Tà, Thiện-Ác, Thực-Giả, Đẹp-Xấu, Đúng-Sai. Và phài biết đề cao tôn vinh bảo vệ cái CHÁNH cái THIỆN cái THẬT cái ĐẸP cái ĐÚNG. Đồng thời mạnh mẽ khinh miệt lên án và tiêu diệt cái TÀ cái ÁC cái GIẢ cái XẤU và cái SAI.

Ứng xử khác thế thì chỉ là loại dở hơi, u mê ngu xuẩn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét